6
Mới ngừng yên được mấy ngày, đã bị cắt ngang.
Bùi Tranh sai người đến đưa thiếp cho ta, mời ta đến Hà đình một chuyến.
Còn nói nếu ta sẽ không đi, hắn sẽ không về, nhất quyết đợi ta đến cho bằng được.
Nói thật, ta cũng chẳng quan tâm hắn ở đó muốn đợi chờ bao lâu.
Nếu hắn đợi được, thế đợi thành đống xương khô càng tốt.
Chẳng qua có một số việc dù sao cũng phải có một cái kết thúc.
Lúc hắn có ý nắm lấy tay ta, ta lảng ra nhẹ như không.
Sắc mặt luôn dịu dàng của Bùi Tranh trộn lẫn chút mất tự nhiên: "Ta sai rồi Kiều Kiều, ta đồng ý với muội là người ta yêu nhất chỉ có mình muội mà thôi."
Ta chăm chú nhìn hắn, không đáp.
Người đàn ông này hình như có rất nhiều tình yêu thì phải.
Hắn muốn tháo vầng trăng sáng trên chân trời kia xuống, cũng muốn khoét ra nốt ruồi son trong lòng.
Nhưng nếu hắn thật sự có được, trăng sáng và nốt ruồi son sẽ biến hết thành đồ bỏ.
Chỉ có thứ cầu mà không có được, mới biến thành thứ ám ảnh cả đời.
"Kiều Kiều à, muội đừng dỗi ta nữa có được không..."
Ta than một tiếng thật nhẹ, chặn lời hắn nói: "A Tranh này, ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta từ hôn đi."
Bùi Tranh ngẩn ra, trong đáy mắt cất lên sự không thể tin nổi: "Muội nói cái gì?"
Bốn mắt nhìn nhau, ta nhắc lại từng câu từng chữ: "Ta nói, ta quyết định rồi, chúng ta huỷ bỏ hôn ước."
"Ta tác thành cho ngươi và Tống Doanh Nguyệt, ngày mai ta sẽ bảo cha ta phái người đến phủ Đại tướng quân đưa thư từ hôn."
Chỉ trong chớp mắt, Bùi Tranh cau mày, đây là tình huống hắn chưa bao giờ tính đến.
"Ta sẽ không đồng ý."
Hắn im lặng mất một lúc, sắc mặt cuối cùng cũng sầm lại.
"Nếu muội không muốn nhìn thấy Tống Doanh Nguyệt, ngày mai, ta sẽ xếp nàng ấy ra ngoài phủ, trong phủ tướng quân của ta chỉ có một người con gái là muội, ta cũng sẽ đối xử tốt với muội gấp bội."
"Tóm lại chuyện từ hôn, ta sẽ không chấp nhận, sau này muội cũng đừng nhắc đến làm gì."
Cho dù tình huống hiện tại đã thành ra như thế rồi, hắn vẫn muốn được đằng này có đằng kia.
Ta lắc đầu, hiển nhiên cũng sẽ để cho hắn gạt mọi chuyện đi dễ thế được.
"Nhưng dựa vào gì ta phải để bản thân chịu khổ, gả cho một kẻ không có lòng chung thuỷ với ta?"
"Ta đã nói rõ rồi, ta đối với Tống Doanh Nguyệt chỉ có ân tình."
Mặt hắn nghiêm túc, ngữ khí cũng nghiêm túc.
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.
Bùi Tranh thật sự rất đẹp, có thể nói là đẹp đến nghẹn thở, cái bộ da này cho hắn dễ dàng mê hoặc đầu óc của bất cứ người con gái.
Nếu không phải ta đã biết rõ được cốt truyện, biết rõ trái tim hắc, có lẽ ta đã bị điệu bộ nghiêm túc này của hắn thuyết phục.
Ánh mắt ta kéo theo luồng nghi ngờ lạnh thấu xương: "Thế chính ngươi có tin không?"
"Ta đã thấy dáng vẻ ngươi siêu lòng, ta còn hiểu rõ tình yêu của ngươi hơn cả ngươi."
Hắn còn muốn tô son trát phấn che đậy nội tâm xấu xa, ta đây càng muốn chọc thủng lớp nguỵ trang của hắn.
Đang sống trong ánh sáng rực rỡ, cũng chớ nên vì ai mà ngã vào vũng bùn.
Đã thấy hắn tham lam không biết đủ, sao ta phải tự làm khổ chính mình.
Không chỉ không làm thế, ta còn muốn đứng ở trên phía cao đạo đức nhìn xuống hắn.
"Bùi Tranh à, là ngươi vi phạm lời thề của chúng ta trước."
Hiển nhiên là hắn đã luống cuống khi bí mật bị vạch ra ngoài, sắc mặt đen xì như mực.
Kéo dài dây dưa một chặp, cho đến khi Bùi Tranh nhìn ta một cái thật sâu: "Giữa hai ta nhất định phải đi đến nông nỗi này hay sao?"
Ta không đáp, chỉ để lại ánh mắt từ biệt, sau không nhìn hắn nữa.
Mãi một lúc lâu, hắn mới lảo đảo rời đi.
Ngay khi hắn vừa quay người, trên bầu trời đen nhánh đột nhiên nở bung một chùm pháo hoa rực rỡ, một bữa tiệc pháo hoa chiếu sáng cả vùng trời đêm.
Hoa lửa đầy trời, chiếu xuống bóng dáng của Bùi Tranh càng thêm dài đằng đẵng, cũng khiến hắn thảm hại hơn hẳn.
Giờ giống như đang chúc mừng ta thoát khỏi thằng cha khốn nạn này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất