8
Được cha hờ gật đầu, ta lập tức bắt tay vào tìm hiểu rõ ràng các mối quan hệ, các thế cuộc trong triều.
Mẫu thân hờ của ta biết xong cũng rất lo lắng, bà ấy lúc nào cũng cảm thấy ta đây khốn khổ vì tình, bị kích động, muốn tìm chuyện gì đó để làm, để cho mình không có tâm trạng nào để khổ sở nữa.
Bà từng vô cùng cẩn thận kiểm tra ta mấy lần.
Nhưng thấy tâm trạng của ta ổn định, ăn ngon ngủ ngon, bà ấy không còn lo lắng nữa, chỉ dặn dò ta đừng để bản thân mệt mỏi, chuyện triều đình mịt mờ phức tạp, không phải một đôi một chốc là nhìn rõ ra được.
Ta gật đầu đáp vâng, thời gian bận rộn không chỉ giảm, trái lại còn tăng lên.
Bởi ta biết rất rõ, sức khoẻ của bệ hạ không cố được bao lâu nữa đâu, thời gian còn lại của ta càng lúc càng ít dần đi.
Trong truyện gốc, cha hờ bị các hoàng tử thay phiên lôi kéo, chọn ra được nhị hoàng tử.
Không ngờ nhị hoàng tử là cái loại vong ân phụ nghĩa.
Vì sợ hãi thế lực phủ Trấn Quốc công lớn, đăng cơ chưa được ba năm, đã đem phủ Trấn Quốc công ra đẽo gọt rồi.
Đẽo mãi gọt mãi, gọt đến nỗi cha hờ ở trong triều thất thế hoàn toàn.
Nguyên chủ vốn định cậy vào tình cảm của mình và Bùi Tranh, năn nỉ Bùi Tranh giúp phủ Trấn Quốc công một phen.
Nhưng thứ nàng chờ được là thánh chỉ c.h.é.m đấu cả nhà phủ Trấn Quốc công vì tội thông đồng với địch bán nước.
Còn kẻ tuyên chỉ, chính là Bùi Tranh mà nàng coi là cọng rơm cứu mạng kia.
Cho nên chuyện ta phải làm bây giờ, là khuyên cha hờ chọn một chủ hiền khác.
Sau khi đọc xong bản đồ quan hệ trong triều do đích thân ta sắp xếp cẩn thận, ông ấy hào hứng hẳn lên: "Hiện giờ văn võ trong triều, có đến một nữa là người của nhị hoàng tử, nếu bồi dưỡng nhị hoàng tử, cũng khá là đáng tin cậy."
Ta lắc đầu, khẽ gõ lên bàn sách: "Vây cánh của nhị hoàng tử đông đúc, nhưng phần lớn toàn là quan lại có phẩm cấp không cao, thấp cổ bé họng trong triều. Đúng ra, nếu có thêm phần cha giúp đỡ vào, phần thắng của nhị hoàng tử sẽ cao hơn."
"Tuy nhiên cây to đón gió, quyền lực to lớn đối với kẻ không có thế lực là mật đường, đối với kẻ có thế lực lại là thuốc độc."
"Càng không nói đến nhị hoàng tử tuy có mưu đế vương, lại không có đại tộc chống lưng, nếu chúng ta trợ giúp hắn, sẽ trở thành cái cây chống lưng lớn nhất của hắn."
Ông ấy nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ: "Vậy nếu chúng ta tự nguyện giao ra một nửa quyền lực để đổi lấy yên bình thì con thấy sao?"
"Làm thế cũng đúng, chúng ta hoàn toàn có thể đánh cược một phen, nhưng nếu thua cuộc thì sao cha?"
"Lấy ba trăm mạng người từ trên xuống dưới phủ Trấn Quốc công đi đánh cuộc xem tính toán trong lòng hoàng đế như nào à? Đúng là không phải nước đi sáng suốt."
Trong mắt ta, một nửa quyền lực căn bản không đủ cho nhị hoàng tử hốc, hắn muốn hốc toàn bộ cơ, là nuốt chửng toàn bộ phủ Trấn Quốc công này.
Nếu không chỉ cần hắn có lấy đến một chút nhân tình mềm lòng, phủ Trấn Quốc công đã chẳng đi về hướng kết quả như vậy.
Cha hờ bàng hoàng nhìn quyển trục để trên bàn đọc sách hồi lâu, một lát sau chậm rãi nâng mắt nhìn thẳng vào ta, trên nét mặt để lộ nụ cười: "Hay, hay, hay lắm, Kiều Kiều của cha đúng là đứa con gái có mưu lược lớn."
Trong giọng tràn ngập niềm tự hào.
Ta cười, Lục Kiều Kiều thật ra có được rất nhiều, rất nhiều thứ tốt.
Với tư cách là đứa con gái duy nhất Lục gia, tất cả mọi người trong Lục gia yêu nàng thương nàng, cũng chưa bao giờ ép uổng nàng phải làm điều mình không muốn, thậm chí còn ủng hộ mọi quyết định của nàng một cách vô điều kiện.
Nếu không phải vì Bùi Tranh, cuộc đời này đã định trước cho nàng là một người con gái được sống theo ý mình nhất trong kinh thành.
Con đường bây giờ, mới đi đúng theo quỹ đạo vốn có.
Phút chốc sau, cha hờ lại sờ cằm: "Thế không chọn nhị hoàng tử, vậy trong lòng Kiều Kiều đã có người vừa ý để chọn chưa?"
Đương kim bệ hạ sinh được năm người con trai.
Ngoại trừ nhị hoàng tử dùng được và ngũ hoàng tử đã c.h.ế.t non, thì chỉ còn lại đại hoàng tử tầm thường và tam hoàng tử, cộng thêm tứ hoàng tử ốm đau dặt dẹo.
Ta gật đầu: "Tất nhiên có rồi ạ."
Không chỉ có, hơn nữa còn là người thích hợp để ngồi lên ngôi vị hoàng đế hơn bất kỳ ai.
9
Nghe ta nói xong, phủ Trấn Quốc công cuối cùng cũng không kết minh với nhị hoàng tử, mà tạm thời bảo trì vị thế trung lập.
Không có trợ lực của phủ Trấn Quốc công, nhị hoàng tử biết lui để tiến, ánh mắt hướng về phía phủ Đại tướng quân.
Thế là, cha hờ còn cố ý nhìn ta cái hỏi dò.
Nhưng ta lại chẳng bất ngờ gì trước sự phát triển này.
Nói đúng theo cốt truyện gốc, phủ Đại tướng quân cuối cùng vẫn lựa chọn bồi dưỡng nhị hoàng tử, là trợ lực lớn thứ hai của nhị hoàng tử.
Chẳng qua trong truyện gốc có phủ Trấn Quốc công đỡ đầu, cộng thêm hào quang nam chính của Bùi Tranh, nhị hoàng tử coi Bùi Tranh thành tâm phúc, đối xử với phủ Đại tướng quân hết sức thân thiết.
Hiện không có phủ Trấn Quốc công chắc tai cho Bùi gia, ta đây thật lòng muốn xem hào quang vai chính của Bùi Tranh rốt cục có thể bảo vệ được hắn đến mức nào.
Thay đổi mạch truyện vốn có, cũng không đại biểu cho phủ Trấn Quốc công được an toàn tuyệt đối.
Vì để phủ Trấn Quốc công thoát dứt khỏi kết cục vốn có, ta lại đi tìm cha hờ xin ít nhân thủ, bắt đầu sắp xếp họ giúp ta điều tra tin tức.
Mà trong khoảng thời gian này còn có không ít chuyện xảy ra.
Đầu tiên là cha hờ ở trong triều bị người nhắm vào nhiều lần.
Chủ mưu đừng đằng sau chuyện này là ai không khó đoán, nhị hoàng tử rốt cuộc hiện vẫn là hạt cát trong mắt dụi mãi không ra.
Phủ Trấn Quốc công từ chối kết minh với hắn, xem ra hắn đã coi kẻ không chọn hắn là địch rồi.
Việc này cả ta và cha hờ đã liệu sẵn, đón là đến thôi.
Còn một chuyện khác, là về Bùi Tranh và Tống Doanh Nguyệt.
Không có nữ phụ ác độc là ta chạy vào làm vướng, tình cảm nam nữ chính phát triển cũng không thuận lợi lắm.
Nghe gã sai vặt trong phủ Đại tướng quân kể, sau khi ta từ hôn với Bùi Tranh, Bùi Tranh đối xử với Tống Minh Nguyệt thậm chí còn không bằng lúc trước.
Hình như hắn vì chuyện ta bỏ hắn, đổ hết mọi oán trách lên trên đầu Tống Doanh Nguyệt.
Kéo theo từ trên xuống dưới Bùi gia, không ai đối xử với nàng ấy một cách tốt đẹp cả.
Ta cũng từng ở trên phố gặp được Tống Doanh Nguyệt mấy lần, nàng ấy càng ngày càng gày ốm yếu ớt đi, trạng thái so với lần trước tệ đi trông thấy.
Có lần trời mưa to tầm tã, thậm chí ta còn thấy Bùi Tranh ở trên đường đẩy nàng ấy từ trên xe ngựa đuổi xuống, mặc kệ nàng ấy bị nước mưa tưới đẫm.
Mỗi lần như thế, Tống Doanh Nguyệt chỉ ngậm nước mắt, giống hệt nữ chính trong những bộ truyện ngược, im lặng nuốt ngược những tủi khổ vào trong.
Nhìn sao mà uất thế.
Uất đến độ nữ phụ ác độc là ta đây cũng cảm thấy sôi cả máu.
Ta bày tỏ rất là nghi ngờ với mạch não của tác giả gốc đấy nhé.
Nhẫn nhịn tự làm cảm động mình cũng có đổi lại được tình yêu và sự tôn trọng đâu, nếu đến bản thân cũng không thèm để ý đến cảm nhận của chính mình, thế ngươi làm sao có thể thuyết phục được người khác để ngươi vào trong lòng đây?
Đúng thật là không khen được nổi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất