12
"Sao ngươi lại ở đây?"
Tống Doanh Nguyệt còn đang giúp ta sờ xương chẩn bệnh, ta nghiêng đầu dò hỏi nàng ấy.
Nàng đáp một tiếng, động tác thoăn thoắt không dừng lại: "Ta nghe thấy Trấn Quốc đại nhân bảo người ở doanh trại tìm ngươi, vừa hỏi mới biết ngươi đã biến mất."
"Cho nên ngươi đi tìm ta?" Ta nhìn nàng ấy chăm chú, trong mắt dò xét.
"Ừ." Tống Doanh Nguyệt gật đầu.
Ta khó hiểu nghĩ mãi không ra.
Ta tự nghĩ mình cũng chẳng quen thân gì nàng.
Không chỉ không thân, thậm chí còn có thể xem là tình địch của nhau, ta thật sự không hiểu nổi vì sao nàng ấy sẽ giúp cha hờ đi tìm ta.
Lại còn quan tâm đến ta đến vậy.
Tống Doanh Nguyệt như biết ta đang nghĩ gì, mở miệng nói: "Ngươi đã từng giúp ta, cho nên ta không thể ngồi yên không quan tâm đến ngươi được."
Nói xong, nàng ấy lấy từ trong lồng n.g.ự.c ra một túi lưới màu xanh nhạt đưa đến trước mặt ta.
Dưới túi lưới có treo một cái thẻ bằng gỗ lớn bằng móng tay, khắc chữ Lục.
Nhìn túi lưới này, ta nghĩ ra gì rồi.
Hôm đó trời mưa ta, Bùi Tranh bỏ lại Tống Doanh Nguyệt ở ven đường, ta bảo Chiết Chi đến đưa cho nàng ấy một cây dù, túi lưới này là đánh dấu treo ở cán dù của phủ Trấn Quốc công.
Ta xua tay: "Chỉ là một cây dù thôi mà."
"Không chỉ nguyên mình cây dù thôi đâu." Tống Doanh Nguyệt lắc đầu, con mắt như ánh sáng vỡ vụn nhìn ta chăm chú: "Còn có ngày đó ở Dị Trân các, cũng là ngươi giải vây giúp ta."
"Lục tiểu thư, ngươi là người cực kỳ tốt."
Nghe xong ta không nhịn được bật cười.
Nữ chính tiểu bạch hoa khen nữ phụ ác độc là người tốt bụng, này mà đặt vào trong cả thế giới tiểu thuyết, chắc cũng phải khiến người ta ngơ ngác bất ngờ bật ngửa ra đấy.
"Lục tiểu thư." Tống Doanh Nguyệt gọi ta lại, sắc mặt nghiêm chỉnh.
"Ừ đây."
"Xin lỗi."
"Hả?"
Người đối diện im lặng hồi lâu, như đang chuẩn bị tâm lý.
Phải hồi lâu, nàng ấy mới từ tốn nói tiếp: "Ta thích Bùi tướng quân."
Ta nhướng mày: "Cho nên?"
"Lúc ở biên quan, thôn của chúng ta bị quân địch cướp bóc, khi ta suýt nữa là bị quân địch làm nhục, thì nhờ Bùi tướng quân cứu ra được, từ khi đó ta đã thích hắn."
"Cho nên biết hắn bị tập kích, ta đi cứu hắn, nhưng ban đầu ta cũng không biết hắn đã có người thích, ta cũng không nghĩ rằng, nương ta sẽ lợi dụng ân tình này gửi gắm ta cho hắn."
"Ta vốn không muốn đi theo hắn về đây, nhưng hắn nói hắn đã đồng ý với nương ta sẽ chăm sóc ta."
"Ta biết bản thân bỉ ổi, biết rõ trong lòng hắn có ngươi, nhưng ta vẫn mong ngóng hắn có thể nhìn ta thêm nhiều lần nữa, dù đó có là cái liếc mắt đi chăng nữa. Nhưng sau khi gặp mặt ngươi lần đầu tiên, ta biết, là ta đã sai."
Nắng cắn môi, vừa bướng bỉnh lại nhẫn nhịn: "Lục tiểu thư, ngươi diễm lệ loá mắt, là một cô nương tốt cực kỳ, nên được người nâng niu trong lòng bàn tay."
"Ta biết, ta không nên tiếp tục quấn lấy Bùi Tranh không buông, nhưng ta cũng có nỗi khổ của riêng mình, ngươi cứ thư thả cho ta một khoảng thời gian, ta nhất định sẽ rời khỏi Bùi Tranh."
"Sao ngươi rời khỏi hắn lại phải nói cho ta biết?" Ta chớp mắt: "Ta không có sở thích nhận lại đồ đã bẩn đâu."
"Hả?" Tống Doanh Nguyệt nghệt ra, sau cười khổ: "Cũng đúng, Lục tiểu thư xứng đôi với người tốt hơn."
Dứt lời, nàng ấy lại cúi đầu, nghiêm túc xử lý cái chân đang bị trẹo cho ta.
Ta nhìn nàng chăm chú hồi lâu: "Tống cô nương, có lời ta muốn trả lại ngươi."
"Lời gì?" Trong cặp mắt to tròn của nàng toàn là nghi hoặc.
"Ngươi so với tưởng tượng của ta không giống nhau."
"Thế à?" Nàng bỗng bật cười, nghi hoặc trong mắt hoá thành từng đốm ánh sáng, đong đầy trong mắt như cặp trăng rằm.
"Thế hy vọng là ta không làm Lục tiểu thư thất vọng."
Ánh trăng hắt xuống, rải lên trên người con gái mặc váy trắng mảnh mai đang cong mắt cười kia, bởi vì tìm kiếm vội vàng cho nên có vài sợi tóc rối bời dính bên gò má trắng nõn của nàng, khiến người ta nảy lòng thương tiếc.
Mím môi, ta chân thành nói: "Tống Doanh Nguyệt, chúng ta làm giao dịch đi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất