Bảo cô giải thích?
Hoắc Thủy Nhi không vui nhìn Cố Đoàn Thuần một cái, người đàn ông nhỏ nhen này. Chỉ cần một câu nói của anh, đám phóng viên này còn dám bao vây ở đây sao? Rõ ràng là anh đang muốn thấy cô xấu mặt đây mà.
Cô nhất quyết không chịu đấy!
“Mọi người bình tĩnh chớ vội, về tất cả những chuyện mà mọi người muốn biết, không bằng chúng ta cùng lên phòng họp rồi nói chuyện tiếp?” Hoắc Thủy Nhi ung dung nhìn phóng viên.
Cô vốn trông hiền lành vô hại, trước sự làm khó của đám phóng viên mà vẫn ung dung đối phó, có vài phóng viên đã nhìn cô với một ánh mắt khác.
Phải biết, gặp phải chuyện này, người bình thường đều lựa chọn né tránh, hoặc hoảng loạn không biết trở tay, hoặc ghê gớm hơn nữa thì nổi trận lôi đình với phóng viên, nhưng bình tĩnh, ung dung như Hoắc Thủy Nhi, thậm chí còn hoan nghênh phóng viên vào công ty nói chuyện thì không có mấy người.
Cô gái này khá rộng lượng, chẳng trách Cổ Đoàn Thuần lại thích cô!
Những tiếng bàn luận nhỏ truyền ra từ phía đám người, Cố Đoàn Thuần nhướng mày. Sở dĩ anh không nói gì là muốn xem xem Hoắc Thủy Nhi sẽ giải quyết chuyện này nhhư thế nào. Nếu đến cả một chuyện nhỏ như vậy cô cũng không thể làm tốt, vậy thì cô hoàn toàn không xứng làm vợ của anh.
Hoắc Thủy Nhi lại giả vờ như không nghe thấy tiếng bàn luận của những người khác, lập tức dặn Chu Loan vừa mới đến đi mua nước cho mọi người, hơn nữa còn hào phóng mời bọn họ vào phòng họp.
Sau đó, dặn dò xong hết mọi điều, cô làm như lúc này mới nhớ đến Cố Đoàn Thuần ở bên cạnh mình, lè lưỡi nói: “Tổng giám đốc Cổ, anh không để ý việc tôi chiếm dụng phòng họp của anh chứ?”
“Để ý.
Cổ Đoàn Thuần lạnh lùng nói, người phụ nữ này thật sự coi tập đoàn của anh là của cô rồi đấy à? Dùng mà không khách khí chút nào nhỉ.
Nghĩ đến lúc trên xe cô trông chờ, mong đợi tin nhắn của Mộ Long, bây giờ đối diện với đám phóng viên cũng vui vẻ hòa nhã, Cổ Đoàn Thuần cảm thấy như có gì đó chặn lại trong lồng ngực mình, trong mắt Hoắc Thủy Nhi, anh không bằng Mộ Long thì cũng thôi đi, đến cả đám phóng viên không biết tên này anh cũng không thể so được. Sắc mặt Cổ Đoàn Thuần càng lúc càng tối đi: “Hoắc Thủy Nhi, phòng họp là tài nguyên của công ty, cô dùng để giải quyết việc riêng của mình, tôi không cho phép”
Rõ ràng ban nãy còn tỏ vẻ vợ chồng yêu thương nhau trước mặt phóng viên, sao giờ lại lật mặt với cô rồi?
Nụ cười của Hoắc Thủy Nhi trở nên cứng nhắc, xem ra năm nay tất cả mọi người đều không đáng tin.
“Tổng giám đốc Cố, đây hình như không phải chuyện riêng của một mình em đâu nhỉ?” Hoắc Thủy Nhi lạnh lùng “hừ” một tiếng, tiến sát Cố Đoàn Thuần, híp mắt uy hiếp nói: “Nếu anh không cho tôi dùng, vậy được thôi, tôi sẽ để đám phóng viên này đợi trong phòng họp, dù sao lúc này cũng đến giờ làm việc rồi, tôi phải đi làm đây, còn về việc... bọn họ sẽ viết bài về việc tập đoàn Đế Quốc thờ ơ với cánh truyền thông như thế nào, đó không phải chuyện tôi có thể can thiệp nữa rồi.
Hoắc Thủy Nhi cười vui vẻ nói, như không màng mọi thứ nữa.
Thấy thái độ thoải mái của cô, Cố Đoàn Thuần nhíu mày, anh không thể để danh tiếng của tập đoàn Đế Quốc bị hủy hoại chỉ vì một hành động trẻ con này của Hoắc Thủy Nhi được, đúng là quá trẻ con!
“Cho cô mười phút để giải quyết gọn gàng. Hửm?”
Cố Đoàn Thuần ném lại một câu rồi lập tức rời đi.
Dáng vẻ đó của anh là không định tham gia họp báo sao? Ánh mắt Hoắc Thủy Nhi tối đi, từ nhỏ đến lớn cô đều dựa vào bản thân mình, nếu không cũng không thể sống tiếp được, vậy nên... cho dù Cố Đoàn Thuần có để cô tự sinh tự diệt, cô cũng sẽ không để ý.
Hoắc Thủy Nhi ngân nga khúc hát đi vào phòng họp, lúc đẩy cửa đi vào, phóng viên đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
Tuy người vợ này của tổng giám đốc rất lịch sự, còn biết chuẩn bị trà cho bọn họ!
Nhưng bọn họ đến đây không phải để uống trà!
Hoắc Thủy Nhi vừa dứt lời, lúc này Chu Loan đang ở trong phòng họp cũng không kìm được mà phun nước ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất