Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Extra (out). Nỗi ám ảnh năm bốn tuổi (1)
Tề Du – chính là một viên minh châu được bảo vệ nghiêm ngặt trong lòng Tề gia. Thế nhưng, bất kể có bao nhiêu lớp phòng thủ, thì vẫn có kẻ dám thử thách cơn thịnh nộ của đế vương.1
Khi Tề Mặc thống lĩnh toàn bộ giới hắc đạo, không ít thế lực ngầm và chính trị gia muốn hạ bệ ông. Nhưng Tề gia vững như bàn thạch, không một ai có thể lay chuyển. Tề Thiên Vũ, tuổi nhỏ tài cao, không dễ không chế. Vì thế, có kẻ đã chuyển hướng, nhằm vào Tề Du—một cô bé 4 tuổi chưa hề có khả năng phản kháng.
Thế lực đứng sau vụ bắt cóc lần này không đơn thuần là một băng đảng hắc đạo nhỏ lẻ, mà là một nhóm lợi ích chính trị cũ có liên kết với phe đối lập của Tề gia. Chúng không ngu ngốc đến mức đòi tiền chuộc, bởi tiền đối với Tề Mặc không phải vấn đề. Chúng muốn một thứ còn đáng giá hơn:
Một lời hứa nhượng bộ.
Chúng muốn ép Tề Mặc từ bỏ một số quyền lực và vị trí trong thị trường vũ khí quốc tế, đồng thời lùi bước khỏi một số khu vực trọng yếu.
Chiều hôm ấy, như mọi ngày. Đã đến giờ tan học của Tề Du, mặt trời ẩn mình sau đám mây treo lơ lửng trên bầu trời New York. Trong biết thự chính của đại bản doanh Tề gia, Tề Mặc vừa mới từ phòng làm việc bước xuống phòng khách, thì điện thoại của Hồng Ưng phía sau đột ngột vang lên.
“Lão đại…” Giọng nói của Hồng Ưng, người xưa nay luôn lạnh nhạt điềm tĩnh, giờ đây lại mang theo một tia hoảng hốt hiếm thấy.
“Ở trường của tiểu thư có trận khủng bố và xả súng, tiểu thư… bị bắt cóc rồi.”
Chỉ một câu, cả gian phòng chìm vào bầu không khí chết chóc.
Đôi mắt chim ưng của Tề Mặc vốn u trầm nay như hóa thành vực thẳm không đáy, sóng ngầm cuồn cuộn.

“Điều tra.”
Giọng nói trầm thấp, từng chữ như khắc lên thép lạnh.
Ánh mắt Tề Mặc, như xuyên qua tất cả, sâu thẳm và đáng sợ đến mức có thể đóng băng mọi thứ.
Sát khí bùng lên, mạnh đến mức khiến cả Tứ Ưng cũng cảm nhận được sự chết chóc đang lan tràn trong không khí.
Lão đại của Tề gia đang muốn đồ sát nhân loại.
Bên cạnh, Mộc Ly Tâm dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay cô vẫn không ngừng run rẩy.
Cô không phải người phụ nữ yếu đuối.
Cô là người từng đi qua những cơn sóng gió khốc liệt nhất.
Nhưng đây là con gái cô. Là đứa trẻ cô khó khăn sinh ra. Là sinh mạng của cô. Là máu thịt của cô.
Và một khi ai đó dám chạm vào sinh mạng của các con cô—chúng không xứng đáng để tồn tại trên thế giới này.
Hiện tại phải tìm ra con bé, bằng mọi giá!
Tề Thiên Vũ, lúc ấy mới chỉ chín tuổi, nhưng ánh mắt đã sắc lạnh như băng tuyết vùng Siberia.
Sắc lạnh. Sâu thẳm. Vô tình.
Giống hệt ánh mắt của Tề Mặc khi nhìn kẻ thù của mình.

Cậu bé đứng trước toàn bộ Tề gia, nhìn từng gương mặt của những người xung quanh, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ:
“Không ai được phép nghỉ ngơi, cho đến khi tìm ra em gái tôi.”
Chưa đầy một giây sau, Tứ Ưng đã hành động.
Hồng Ưng rút bộ đàm báo tin cho Hắc Ưng và Hoàng Ưng, sau đấy ra lệnh truy lùng tung tích.
Bạch Ưng trở về phòng máy, mở máy tính, bắt đầu truy xuất mọi hình ảnh từ camera giám sát quanh khu vực.
Phong Vân William liên lạc với toàn bộ mạng lưới tình báo và tung lệnh phong tỏa tất cả các tuyến đường khả nghi.
Lập Hộ chuẩn bị các thiết bị hỗ trợ y tế cần thiết, phòng trường hợp khẩn cấp.
Tề gia rung chuyển—Cả thế giới ngầm đều bị cuốn vào.
Chưa đầy 1 phút, toàn bộ Tề gia bước vào trạng thái báo động cao nhất.
Tất cả các thuộc hạ đều bị điều động.
Tin tức đã được lan truyền đến tất cả các chi nhánh, cơ sở ngầm, các tuyến giao thương và hệ thống giám sát.
Mọi thông tin về tất cả các chuyến bay, tàu thuyền, phương tiện di chuyển trong vòng 24 giờ qua đều bị soi xét từng chi tiết một.
Mệnh lệnh của Tề Mặc đưa ra, chỉ gói gọn trong một câu:
"Lật tung tất cả lên, đào tận gốc, bới tận rễ. Bất kể ai dính líu, giết!"
Không một góc tối nào của thế giới này có thể che giấu kẻ đã chạm vào con gái của Tề Mặc này.

Không chỉ có Tề gia, Lam Bang cũng không thể ngồi yên.
Khi tin tức truyền đến Lam Bang, Lam Tư cũng lập tức triệu tập tất cả các đội ninja đang hoạt động ở các khu vực Châu Mỹ, Châu Âu.
Hắn không phải người của Tề gia.
Nhưng Tề Du cũng gọi hắn một tiếng chú, gọi Mộc Tùy Tâm là dì. Con bé không khác gì cháu gái của hắn.
Chưa kể  vợ hắn và Mộc Ly Tâm là chị em, Lam Bang cũng xem như có giao hảo với Tề gia.
Và hơn ai hết, hắn biết một sự thật đơn giản: Nếu hôm nay là Tề Du, ngày mai có thể là các con hắn, đặc biệt sẽ là con gái – Lam Tịch Dao của hắn.
Khi tin tức truyền đến Jiaowen, gã tự mình đứng ra, điều động toàn bộ nhân lực của mình, phối hợp với Tề gia và Lam Bang.
Nhìn thẳng vào người đưa tin, giọng nói gã khàn đặc nhưng sát khí ngùn ngụt:
“Bao lâu rồi?”
“Vừa báo tin được 10 phút.”
Gã bóp chặt chiếc ly trên tay đến mức bể nát.
Không ai được phép động đến cháu gái của gã mà không trả giá.
Chỉ bằng một câu lạnh lùng, gã khiến tất cả thuộc hạ lao vào truy lùng như hổ dữ săn mồi.
"Lục tung từng ngóc ngách. Nếu con bé mất một sợi tóc, tao sẽ cắt đầu cả nhà chúng mày treo lên cột điện."

Ngay lập tức, một mạng lưới điều tra khổng lồ được giăng ra.
Mọi nguồn tin từ châu Âu, châu Mỹ, Châu Á đến Trung Đông, Trung Á. Mọi nơi đều bị truy quét một cách tàn bạo.
Toàn bộ hệ thống camera giao thông trong thành phố được lục soát.
Thông tin di chuyển bị kiểm soát.
Các tuyến đường đều bị chặn.
Một cuộc truy sát lớn nhất trong lịch sử thế giới ngầm—chỉ vì một cô bé 4 tuổi.
Nhưng không ai cảm thấy nó quá đáng.
Bởi vì đó là Tề Du.
Không ai được phép động vào cô bé, trừ khi chúng muốn cả thế giới này chôn cùng.
12 tiếng, đó là khoảng thời gian Tề Du bị bỏ vào một chiếc thùng gỗ
Hành trình kéo dài hơn 12 tiếng, từ một New York phồn hoa đến vùng đất lạnh lẽo của nước Nga.
Không có ánh sáng mặt trời, không có tiếng người qua lại.
Từ lúc bị trói, quăng lên khoang hàng của chuyên cơ tư nhân, cơ thể nhỏ bé của Tề Du bị nhét vào một thùng gỗ, xung quanh lót vải bố thô ráp, chỉ đủ để che đi những cú sốc khi di chuyển.
Mùi xăng dầu nồng nặc, không khí lạnh buốt.
Đến cả bản thân Tề Du không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, về đâu.

Mọi thứ đều vô định.
Bọn bắt cóc không phí lời, vừa đến Nga, chúng kéo lê cái thùng vào một hầm ngầm bỏ hoang trong khu luyện kim cũ ở miền bắc nước Nga.
Mở ra địa ngục đầu tiên trong đời Tề Du.
Một tên thuộc hạ lôi con bé ra khỏi thùng, ném cô bé xuống sàn bê tông bẩn thỉu, cả cơ thể nhỏ đập mạnh xuống nền đá lạnh cứng.
Cô bé cắn chặt môi, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, nhưng tuyệt nhiên không bật ra một tiếng rên.
Không gian ẩm thấp, bốc mùi dầu thô, khói bụi từ những vết nứt trần nhà rơi xuống, bám đầy trên làn da nhỏ bé.
Không khí ngột ngạt, nặng nề, ngay khi vừa hít vào, phế quản đã như bị hàng ngàn cây kim đâm xuyên.
Đôi môi chúm chím tím tái, hơi thở gấp gáp, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, trừng thẳng vào đám bắt cóc như muốn ghi nhớ từng khuôn mặt.
“Mày biết mày là ai không?”
Một gã đàn ông bước đến, đôi giày quân đội giẫm mạnh lên bàn tay nhỏ bé, khiến khớp ngón tay như muốn vỡ vụn.
Cô bé cắn răng chịu đựng, gương mặt nhỏ trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn không khuất phục.
“Mày là con gái của Tề Mặc. Là con của hắn, thì nên trả giá thay hắn.”
Bốp!
Một cái tát mạnh đến mức đầu cô bé lệch sang một bên, gò má sưng tấy, dấu vân tay hằn rõ trên làn da non nớt.

Tề Du như mọi khi chỉ té trong sân đã rơm rớm nước mắt nhưng lúc này, cô bé không hề khóc, chỉ nhổ ra bọt máu, trừng mắt nhìn gã bằng ánh mắt tràn ngập căm hận.
“Còn nhìn?!”
Tên đó siết chặt tóc cô, kéo mạnh lên, bàn tay vung xuống liên tục.
Bốp! Bốp! Bốp!
Mỗi một lần bị đánh, đầu nhỏ giật mạnh về phía sau, mắt cô bé dần dần sưng húp, đến mức không thể mở ra nổi.
Hai má tê rát, hơi thở bắt đầu yếu dần, nhưng cô vẫn không phát ra một tiếng kêu.
Lần đầu tiên, bọn bắt cóc cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng lại khiến gã đàn ông kia tức giận.
Một đứa trẻ bị đánh đến mức này mà vẫn cứng đầu như vậy?
Đây chỉ có thể là sự lì lợm đáng sợ của dòng máu Tề gia chảy trong huyết quản.
Cô bé bị trói chặt hai tay, cả người nhỏ nhắn co ro, mái tóc đen dài xõa rối, khuôn mặt tái nhợt lấm lem. Mỗi hơi thở của cô đều yếu ớt, khó khăn như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ họng nhỏ bé.
Một tên đàn em nuốt nước bọt, ánh mắt có phần do dự:
“Đại ca, nó chỉ là một đứa trẻ, đánh kiểu này nó chết mất…”
Tên cầm đầu cười gằn, đạp mạnh vào bụng cô bé, khiến cơ thể nhỏ nhắn cuộn lại như một con tôm.
“Chết? Đánh chết nó cũng là mục đích của tao.”

Một gã khác tiến lên.
Hắn không phải một tên bắt cóc đơn thuần, mà là kẻ có thù với Tề gia.
"Tề Mặc… Lão già chó chết đó, cuối cùng tao cũng có cơ hội để khiến nó đau đớn."
Hắn không đánh cô để lấy thông tin.
Hắn đánh vì hận.
Mỗi một cú đấm, mỗi một cái tát, đều là phát tiết sự căm ghét.
"Vì lũ chúng mày, tao mất đi cả gia đình. Hôm nay, tao sẽ cho Tề Mặc nếm thử mùi vị của mất mát."
Hắn kéo mạnh tóc cô, bắt cô nhìn thẳng vào mặt mình, gương mặt méo mó vì thù hận.
Bốp!
Một bạt tay thẳng vào gò má đã sưng tím, khiến cơ thể nhỏ bé đổ rạp xuống nền bẩn.
"Con nhãi ranh, khóc đi! Khóc đi thì tao tha!"
Tên đàn ông như bị cơn hận làm cho phát điên.
Cô bé mím môi, không đáp.
Chỉ đơn giản là không nghe lời.
Tên bắt cóc nổi điên, bóp cằm cô thật chặt, ngón tay bẩn thỉu siết mạnh đến mức lưu lại dấu tím.

BỐP!
Lần này, khóe môi cô bé rách ra, máu tươi chảy xuống cằm, nhưng không có tiếng nức nở.
Tên đó càng giận dữ hơn.
"Thằng nào nói con nhãi này là trẻ con hả?! Đồ khốn kiếp! Nó không phải con người mà là nghiệt súc!"
Một tên khác bật cười:
"Mày nói cũng đúng! Con mẹ nó, nếu là trẻ con thì phải khóc rồi! Đằng này lại lì đến thế?!"
Chúng cười chế nhạo, tiếng cười thô bỉ, cay độc, tàn nhẫn.
Một gã cúi xuống, định vỗ mặt cô nhóc như trêu đùa, nhưng chưa kịp động đến—
"Aaaaaaa!!!"
Hắn thét lên thảm thiết, bàn tay bị cắn đến bật máu.
Cô bé cắn sâu đến mức răng ngập vào da thịt, không chịu buông.
Từng giọt máu tanh mặn thấm vào khoang miệng, nhưng cô vẫn không lùi bước.
Tên bắt cóc điên tiết, vung tay đấm mạnh vào bụng nhỏ.
Bịch!
Tề Du hộc ra một ngụm máu.
Tên vừa bị cắn đạp mạnh vào bụng cô bé thêm một cái, khiến cơ thể nhỏ lăn vài vòng.

eyJpdiI6IitRRjB3dnNuS043bmNOWldvdXZYK3c9PSIsInZhbHVlIjoiOGFVQ3d0NENsVGErbU5cL3kxUm1BaHFIZlY5WWN1XC9cL0dSZ055NzJUMWpmbVBUNFpxMXJPZFJMNHZzY0t5TXJxSklpNngrZjVEazdkXC9zVnZ5bEhCSWtzM0VWTGwwREVUdnJieUZrdWkySmJmeXZENHU1WlJnZG5JTjFKblVGTWZJajBMSFdTK09OeTl4SWNCV0t6c3l4S0M2dUdWamlzWGxSaTJuTkJNeXlhYXF2dXlxNkFSMjNcL29JNUVZRUdKMFVvbnkyXC9RZ24xb0l4TGJMVFg2ZUJGSHhlaFFxMzVHZTVnUHN4Q2R5Y1pzMHVtQStcL25sOFFJN2R5TVl2Ym9EWWJtdWE0aVlkRGEwbVwvaXVEdENzMHUwY1hDdW1vb3RzUk1QYmNyRUNHNXhLREtzSm9zVkV0YVJOSFpqSFQ4bmtmUzZ6WTRMVVVTUUxQV2ZJdEJMTXpNZzc0NDdsanR5bzNtV0JMNFdVeDdBcjRLaDl4MW5maEJ1TzZsNkVHWWg1cVhsYW5yaXc5VGZsWk1cL0M1YzlsNlNIZjQ0dldudCtSdEx5ZFZMc0ZUZGg3d1Q0UndyZU4za2xCQVVwOUdXdHptODh5eEV0cE1uUWZFVFdPbGJ4UU1JRkc4aUhEVmRSS05cL1BHRnpOS1wvK0haMGtFamhrSGZnVTNaczdacXFWRnFEOXYydFpkS3RHN1RFTGtsR3VmNzFwSnd3a05aekxVeTlGbm9tWkZHYStmZUZYUU1wSFdoWXRJTUp4aUpaeEROdXVTdGs1dktCNVFOaXNYcHIzWWpwZkJtckhWdWFvYkhrXC9BcnVHTkxvUVwvZEY3eWdqdmsyV0sxMWRKRERLM083UlpBWWNoRXMxZGJ4OUNSTFUxRVwvbnhETDU4ZlRjVnh4cm40Q3U1alo1S1UrWldjXC91UzM4Z2Mrd0RoQkJURTZaSGxHOGNabW9CUm8xVlMrZmMxNFRlRGp4dFRjRFZVbnJhSHN1b0hWemc4TmF5aEJmcndhcjVcL3hcLzNEVlNrV2YyZnMrWEIrd29XbjZqVHVMTjd3VVN6QU9FcTV3dVJVZ3FESU5MMjd1MDlBU0VUcHYyUmFTTE9jUUJMNmRpWXdsXC8yVUxuY0sxcjNqditOXC9hRGh5UmdyMGtHWEVyODhNeTJUSm9VbkIrTmNRMlpWSktqOEZMWlFZaXVsMHMwU0dzSHczbDhkMTNFNHNPWkZvNE9zQ20zMU1CT3N2WFlZOTN6WkdCUDFob3pERWNsY0FMWlFqQW5WSG9yS2Y3QmFraml5OW5jODhNSjVqMUM0clhjSlN5UWJSRG9HWFgwTlkzamZOXC9CUXp1cHBmVzhRcWFnTGQ0Vjg2XC84OCtcL2JvSnZLelM0VVBISE1yeGVRZmhqaTNqY2o3UTNQelBrVGptU2JPYXVTUFR6eXl5YXV2ZmIrOGRVcElPNjQwMG9SYmxMdWZ0anRFS016cTJrVlNrdFZ1XC9rTTFyQzFMTGw2ejNsaW15ZnFjMlVyS0tMVFVYV3JqTm1mUGZxZ2U1dkRBTHlqTXE4dVwvSzZka21jcU1JdVwveVhkOEZcL0ZPV2NtdkpKcGkzVmkwSGlZQjFwd0x5aUZkQjdwb2JKT1JnNEc3ckRyQjlibXNkRDNNamVVcE9PS3B1YUJVUVZ4bnVxVkhpM3c2Qm0rOVNRd3VCUmFMeFF5anE1WTYrTkZLSWpvKzVHV0pWUFVudUFpSXVVMzkzaFpaUkNrZVhzSERucTMrQXVoUnpLMFFcL1VHSlA1Z2E5Ym1HQzhGWXk5SGRmd3llTVZDQTRJbzIzeGxDcUUxK2lqZnBJckNiVXV2dDBUXC9OQ0hvUzhZQnFES0VjUTJqdUlrQ3EyXC93TW9PTXBIVnFNZDB3VXlDRTN3cmIrRkdENmRGaFoxcGpKMEV6alNQXC9DMktDNmg1T0lPXC9yMXFMMUhPZ1pyYW9RODVZSFhLeERNcDduRkNOUmNydkhHNzhQNHJabjdQZm1weHM5RHJZdzlQTjh4M1prY2FcL0Z0dUdpdmJxa2JuaUJTK2hnMzRxKzVONUFmV2JraUJTVmZrcDN6M21kbytvbHZ4UTZkYk10TmZcL2hPNm5uaVpHSVwvTzE5OEpSNk1cL25KQ3JQdTI0OUJ1MUhnT21cL2FyWVR4dHdnUHZZSWl5bTU5ajlLTzV4VDdrUm9XV1V3SGJrbUp2ejdxVG1jV0FmVE5sTFBxbnF1VHJEZUpIS2pRcHJqekZLNW5TbzJxTUtZYmo4bWpyWVJWN1ZHK2g4T1VuQWlsZTRoWE92bjJPakVZdTJzM2hWaW9qelJZV2VSSGI1dWJVb3h6eHZmekFhUXhhK1cxa09rXC9UTklRK1Uxc3c3UHJ0V1VnNWdxRElqQXF1c2lEdzJUZ3A2bWpqYWdONTNkQnphTWxJSWFpYkVPcEpUOU8yN1N5RldSSmVvS0VkYU94ckFCQ3dveVorWWhlSmRMc21cL05zemU3RkVxVlF6VTZFV2ZzaHpsang4SVc3MkVYb1JUY0NEWVBJYXo4XC9CXC8yUGxmM2FHN3NGY2FCc016cVkxK2J3T1F0d0pSM1JYUHJEZU00UGl5NEsyM1pSMGh5WENWd2VhbURucVwvYXhVZjRLeU5vWmR2NXJNbE9rc1hUcEtOeUtYRHIzQTJGdnZhc1FsRkxXTTcrY2F1RWI5MFdCdzBxdUVFNHI1U2dkQXpYOUZPb3dTSHFrRFwvc2RoKzlubkpaVTlwZE9DRlVoTUpRc3RhQ2ZcL2Z4dW5XXC9YU2t3Z0cxZFVcLzg5NTNIeHhaSjF2b1hLUXFKNFpENUhkOWZqeTBRV2UxNitsbTdWV1lGak9xSmhUS1wvM1N1WHZTYlwvVDU0MFJWdnNKaTBnZmtvK3A3M0VUQkdTcXhrYkMyN1NSeXJ3U3VuRVwvdnFOOXoyMzcrd2l1R05zXC8zTmhyTlhTZkpRaHBTSEVLdThCM1wva080UnVcL3VqODV1cFo5Snd0ZG9OaWlmZjhuT1JWeVZcL3V2UWREOEJUXC9vK3g4dEVteGVPNmExTEM3N2JXdWZVWWN0bkJMdTBpMTV1eTBzanp4a2RJK0tqMCtrQUpVeWhpN3d2WDNYY0RpVmRGekxLUW00aElLbWFncG9uZXRCa0JtNWVSMW9vNjkrZ2V6XC9RQXZcLzBTcCtkZm5zeG53Z1BCcFdiVXpNRVRhT2RkcGs4TVR2WDdGeGFNK1NzZVhrd1lWWjVHZWU5SllCRTMwR1RaOVZGdVRsUzhFMHY5czBtTTFWU2xUZDdtU2E4aXZcL2JiMVJIQVoxT3RvcjVKZ2pTYjdHOEgxeEM0ckVlT05zU3RvNFpENkJKK0ZSNUtFZm1iWndZbmU1Uk5wSEVKcVRoODlHV3ozS1cyMzFEakIxTUNtSjBHcFVmN3VUZmRDOHFSUXRESUxBMjNWcTNlQXd4VkwwYXBqaElkK01QY29QNVdxazVZMExuNHNsbVhCb0lNZ2dyT0ZGb29PU0JJbVVoU2RWdUE0ZUcrVUJlNm9qMVU5aCsxc0J2eFErUExqaTR6KytVeGc9PSIsIm1hYyI6Ijc1NzkyMDBlZTdkNzA5YWYwYmM5Y2FmZjNiNTc0ZWUzY2U5ZDUyMTQwMjQ1M2QyN2JiY2FlNTdhYjZlMWRmMTIifQ==
eyJpdiI6ImhuQ2piM0t4VEpnaXVLOGpNQVdqRlE9PSIsInZhbHVlIjoiRzRQanZPanZ5OGdiK1M2cE1yZmJcL2NVREViTTVSK2FNV1NERWhZN3gyZCtrYnVTT3M4THF4ZXljd1BXVVZXRTI5WDZ4RWlYMDNwbVVIRUx4bWZaU2JuK3V4MFg1bmFFUGMwMGwwRG5MaUJwbnBsR2NRc1RtMEhoSXl5NVdjXC9FdEI1elNYeDgrQkJCcHorUFJJR3VWTzYyRFJKS1dKQU5cL0FERkJ1Mkhod1g1UlQwZnZWVmlpRnl6ajhUalVUS2tzUHZIR01YSVlMS0FYY0F6cmVaNFI4NDBuUUk1RlJFbU1rWDk5T2FseXFzcWdaUENWOEVlNituTlNKeSt4dExFb1wvNTc1XC9MbTV1RDhQZHM4eldcL3owYldaQlRrOVpQZnJvVys0d3FTQjlwNjJjUFd0OTJZZm9qOXA1d1hIV1BVWGJ4eFwvcTJkNXd1STcyM0t2YVpNbUlpOWJabFUzSVN1YUdVM1Z0NW5YRHB2Q0N0cllaVDA5WnNKY2o2Q1RWVU1Td2d4XC9BeTVUOTVtXC8yUjVtODVqN3NjRzhHYTNJUzJzaERhME41ckx3aXh5YnJ1SjJ5SkFVaHp0cmpzN0FzelNUUGtZdDZ1WkpxbzdOdks2amVTXC9GQXVzTUVUbG1rNm02citQNzA1ZWVZZFwvZUdQSUpnaGFMTFlIWlk3QnY1dWlDUVdTZ3d5VklcL3hrcVQ3T3I5NlFZS2l4eE5rVGZFa1dHWDRQdVwvMDRCa3NETDB4a0hhZ0xNOXJ5VGhMSFlyeHRrNkc5OHNkN0ZiYmJ5cWJxeXFWVExNck0yVjl4ajBRS09ZOWtnTStoNmpwdTBheStPQ0w5Yld5VzVnd0d4TmQyU1wvUXF6YU1tUlV3RzFjM3VNXC8xbTZBdkRJNyt3djZWU05sR3hVRGdOTVhGc1huSVM1OEV6TTl4dTZuRWNDSUpoU01oUUFFajVxTXdlMHhiN2hUdU1Ub1BacFRSVnBWZGNIcThIbUYweFBcLzdiZGRCeXJzNzJFdEtKaFB3c1R3b2EyTHdWWUxPanQwOGNTK04wZXFwOXdITHprUE1JQXMxaEE0dHk4QXlJQUdxZjhrYnRJUitPXC96SWpyYXRMU2JaMnVERDBoTHhWU1wveDNoMzZ1azRZMDZwK2tVbDJ2NmdwN09oaW9sM0FzelUwTXhkUWJFWXNYRzlGWkJVaG10aDY0UHVldWNpQmhxQUJPOTVIUnZpOHJCWHNtcmVCTTFtN3Z2dzNSWWNjQTZmaDh4eGwwaUhoclhUUDBieVpqZjQycDJHUGFFVUsramh4VURUNXRYTG1idlZ0am5VY3JQZFZ2UDRzRjl5YWtVS0NBbjB3R25oRnZlUXd4dUEzd0FRVzFHT0FzK1pZY3ZNWTRCVzJURFNYQXFoUzNPcGFzY3pvdkdEWE9zb1ZrUHJrNkpKRUdQYk9jYU8xUUltQ0xNZkJKaEF5WWxsc1I0ckZqaVd5SG9lT3VnT1VYZE8xbzRpOFo2SDM4SWVaelNWaTVraW1uUEprbXZOQ0tWQ2p4TUxZMGtQQnZtU0N2Q0hwcXF0UDhhUm1keFZYaElZbjlOOFJLMHBLM3U1UXF6czhqVkdxYjYxdDNiaXFxM2txNFlVRkFocVlrYXNvZVVBZDdhSEpLWVQ1SWtWQlNzVVMyZm1ZOVg5dVBXTjdTUzdFNkhyenc3UlZHWFBIckx0ZGpQQUJwT0ZiZCs3RFBwZlRKOTFQb3l4SDJKRTZpY052aTd6OWdyOWRXSlVQdVRFVW9JZFwvd3RIbFU1VmlBYk90M3pIMnV4N2ZabEloUnEzdGdXeEdRendqS1RcL2hMOXJDOWVTWjRHeFo1bVwvZkYyM3NQcTY3ZWFpOXdtTnI1YWVwa1hGa1I2dDE4UlZGbjNQUEtCcDZOV2RKbWs0VFBYeTZZdlQ4UjcrM3J5Mm9DcHA1Q2g1cHF4RHB4dHV4Q0gwdU1UWEVDWjl3ZVI1dXZVcWMxZEVndWcweTQxNlZnSFwvM1BuazZtK0xselwvQXkrNXB2aDB5dittRUZoenRtcWpRZk81ZTc3QXdTdWx4aFdZOGtxdUNqam9Gdmg2bEd3SGIrSXI5QnJPMHI3WkdKa1ZZczR3aVV5TEQ2WithTFkwMzdicnkrbTJYMFNuUjkwN1FBNWgxdUlEK0cxU1ZGcDlHRG5EZkJwa0FqdHM4UVExWFVScHBIWmg2ZjhcL3Q0QnZRMk5DZ1NwYmIiLCJtYWMiOiI5ODc5YzI3MmZlMzU4ZTJlYjQ1M2JjYjM4ODk4ODllMTVmZGZjZWIwYzllMmNkNDYzYWM5MjFmYTA1Y2NmZGMwIn0=

Cùng lúc, Tề Du bị thả mạnh xuống đất. Hơi thở của cô đã gần như không còn.
Trước khi cơn mê man ập đến, trong khoảnh khắc tăm tối đó—
Tề Du nhìn thấy những bóng hình quen thuộc xuất hiện. Giữa ánh sáng mờ ảo, cô thấy bóng ba, bóng mẹ, thấy anh trai và những gương mặt quen thuộc.

Ads
';
Advertisement