Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Extra (out). Nỗi ám ảnh năm bốn tuổi (3.1)
Một giây.
Hai giây.
Từ đôi hàng mi dài khẽ run rẩy, rồi từ từ hé mở.
Một đôi mắt sưng húp, mờ mịt như sương sớm dần dần mở ra, hơi nước mờ mịt che phủ tầm nhìn.
Nhìn thấy ba.
Nhìn thấy mẹ.
Dù mơ hồ, nhưng hình ảnh ấy lại vô cùng chân thực.
Tề Du khó khăn đảo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn hai bóng dáng quen thuộc trước mặt.
Môi khô nứt khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó nhưng không có sức để thốt thành lời.
Mộc Ly Tâm vội vàng cúi xuống, dịu dàng vuốt nhẹ trán con gái, giọng nói mềm mại như một dòng nước chảy xiết:
“Tiểu Du, bảo bối, ba mẹ ở đây.”
Bàn tay nhỏ bé lại khẽ siết nhẹ lấy ngón tay của mẹ.
Giọng nói mong manh như hơi gió, gần như tắt lịm giữa không gian:
“…Mẹ… ba…”
Mộc Ly Tâm bật khóc, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.

Tề Mặc không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đặt bàn tay thô ráp lên trán Tề Du, cảm nhận nhiệt độ cơ thể con bé, như muốn xác nhận rằng cô bé thực sự vẫn còn ở đây, vẫn còn thở, vẫn chưa rời bỏ thế gian này.
Dưới đôi mắt lạnh lẽo như vực sâu của hắn, lửa giận như sóng thần cuộn trào, nhấn chìm tất cả mọi lý trí.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Hồng Ưng bước vào, theo sau là Tuỳ Tâm và Lam Tư. Ánh mắt sắc lạnh của anh lướt qua tình trạng của Tề Du, rồi nhanh chóng nhìn về phía Tề Mặc và Mộc Ly Tâm, giọng nói trầm ổn:
“Lão đại, chủ mẫu.”
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng lại ẩn chứa trọng lượng vô hình. Là người trong giới lâu năm, Lam Tư biết Hồng Ưng đang có chuyện muốn báo cáo với cả hai nhưng không thể nói ở đây.
“Hai người cứ yên tâm ra ngoài đi, tôi và Tuỳ Tâm sẽ ở đây với Tiểu Du.” vừa bước gần đến giường bệnh, anh cúi xuống, dịu dàng đặt tay lên mái tóc rối bời của cô bé, giọng nói trầm thấp mà ôn hoà:
“Lá bùa may mắn của chúng ta, anh trai cháu, Hai Thần, Lam Nhiên và Tịch Dao vừa gọi điện hỏi thăm cháu đấy. Còn gửi video cho cháu nữa, có muốn xem không?”
Tề Du khó khăn gật nhẹ đầu.
Cô nhớ anh hai.
Mộc Ly Tâm vẫn không muốn rời đi, nhưng cô biết đại cục quan trọng hơn. Có Tuỳ Tâm và Lam Tư ở đây, cô phần nào yên tâm.
Tề Mặc nhìn con gái thêm một lần nữa, rồi ánh mắt như sương giá quét thẳng về phía Hồng Ưng.

“Đi thôi.”
Vị trí của hai người nhanh chóng được Tuỳ Tâm và Lam Tư thay thế, hai người thay nhau nói chuyện với Tề Du.
Jiaowen nãy giờ đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, vừa thấy Tề Mặc, Ly Tâm cùng Hồng Ưng bước ra. Gã lặng lẽ quay lưng lại, giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe.
Hắc Ưng đứng lặng, có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra một thiết bị ghi hình.
“Đây là đoạn CCTV thu được từ căn hầm.”
Tề Mặc nhận lấy, không nói một lời.
Đây cũng là vô tình khi Bạch Ưng đang rà lại lịch sử toàn bộ CCTV xung quanh thì tìm được đoạn video này. Đoạn video ghi lại 4 tiếng Tề Du bị đem vào căn hầm, cứ mỗi khi cô nhóc phản kháng là mỗi lần bị đánh đập đến rợn người.
Vốn dĩ họ không muốn để Tề Mặc và Ly Tâm xem video này, vì dù hai người chinh chiến trong giới này bao năm, nhưng chung quy vẫn là những bậc cha mẹ.
Ly Tâm khi xem video, xem đến đâu, nước mắt cô rơi đến đó. Đỉnh điểm là chưa chiếu được một phần tư video. Nhưng Ly Tâm không thể xem được nữa.
Hoàng Ưng hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén như dao găm:
“Lão đại, tôi vừa tra khảo nhanh một tên canh gác.”
Tề Mặc ngẩng đầu, đôi mắt tối sầm như địa ngục sâu thẳm.
“Nói.”
“Ngoài vấn đề thù địch, bọn khốn kia tức giận mà ra tay liên tục là bởi Tiểu Du dù bị tra tấn dã man nhưng cô bé vẫn không khóc, không cầu xin. Nên vô hình chung đã khiến bọn chúng tức giận mà ra tay tàn độc.”

Đứa nhỏ này, đến cùng vẫn giữ vững bản lĩnh cứng cỏi và kiêu hãnh của người mang dòng máu Tề gia.
Jiaowen tức đến nghiến răng: “Con mẹ nó, lần chính tay tôi sẽ tra tấn từng tên. Lũ chó đó phải nhận lại gấp vạn lần điều con bé phải chịu.”
### Phong Vân William thở hắt một hơi, ánh mắt lại rơi nơi cửa phòng.
Cả một đêm dài, căn phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại tiếng tích tắc đều đặn của máy đo nhịp tim và âm thanh rì rầm khe khẽ của máy trợ thở.
Mộc Ly Tâm vẫn ngồi đó, bất động, ánh mắt chưa từng rời khỏi đứa con gái bé bỏng đang nằm trên giường bệnh.
Cả đời Mộc Ly Tâm không biết gia đình là gì, không biết thế nào là tình thương của cha mẹ.
Cô đã từng nghĩ rằng bản thân là kẻ không vướng bận, không có điểm yếu, không có bất cứ điều gì có thể làm tổn thương cô.
Nhưng khi đã trở thành mẹ, cô mới hiểu—
Vì sao có những người mất con rồi hóa điên, vì sao có những bà mẹ lao đầu xuống vực chỉ vì đứa con của họ không còn trên đời nữa.
Vì sao chỉ cần nhìn thấy con mình đau, họ còn đau hơn ngàn vạn lần.
Tề Du vẫn ngủ say. Rồi chợt, nhíu mày như thể gặp ác mộng.
Mộc Ly Tâm đưa tay ra, nhẹ nhàng bao lấy bàn tay bé nhỏ của con gái.
Ngón tay con bé gầy guộc, xanh xao, lòng bàn tay vẫn còn vết bầm tím do bị siết chặt quá lâu.
Cô khẽ vuốt nhẹ mu bàn tay ấy, giọng nói mềm mại tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ mộng mị trong đêm đông:

Cô khẽ vuốt nhẹ mu bàn tay ấy, giọng nói mềm mại tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ mộng mị trong đêm đông:
“Tiểu Du, mẹ ở đây. Đừng sợ.”
Như thể thực sự nghe được, đôi chân mày của Tề Du dãn ra như cũ. Hơi thở con bé đều đặn nhưng mong manh, từng nhịp phập phồng đều khắc vào tâm trí Mộc Ly Tâm, như thể chỉ cần sai lệch một nhịp thôi, thế giới này sẽ sụp đổ.
 
Sáng hôm sau. Tề Du đã ổn định được phần nào, chí ít đã có thể nói chuyện được.
Tề Du vẫn nằm đó, cơ thể nhỏ bé bị cắm đầy dây truyền dịch, đôi mắt sưng húp khó khăn mở ra, ánh nhìn mơ màng đảo qua những khuôn mặt quen thuộc.
Mọi người đều có mặt đầy đủ ở phòng chăm sóc đặc biệt, kể cả Tề Thiên Vũ cũng đã bay qua. Một phần vì ai cũng muốn ở bên Tề Du lúc này để đảm bảo cô nhóc không bị hoảng sợ.
Tề Thiên Vũ bước đến cạnh giường, bàn tay khẽ đặt lên bàn chân em gái, giọng nói vang lên, dịu dàng nhưng đầy kiên định:
“Tiểu Du ơi, anh hai đến rồi đây.”
“Anh hai ơi…”
“Tiểu Du ngoan quá, anh hai có mang theo sách cho em này.”
Tề Mặc nãy giờ trầm mặc đứng bên giường bệnh, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu từng mạch máu trong cơ thể con gái. Được một lúc, giọng trầm ổn vang lên:
“Có đau không?”
Cô nhóc chớp mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ động đậy. Một lát sau, cái đầu nhỏ lắc nhẹ, giọng nói yếu ớt nhưng vững vàng:

“Dạ không đau.”
“Có sợ không?”
“Dạ không sợ.” Bàn tay đặt trên chăn nhẹ siết lại, những ngón tay bé nhỏ co quắp nhưng vẫn cố gắng kìm nén điều gì đó.
Tề Mặc cúi thấp người, ánh mắt như mũi dao quét qua từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt con bé. Từ đầu đến cuối, con bé không một lần nào bộc lộ cảm xúc, không run rẩy, không sợ hãi, không khóc lóc.
Một lúc sau, hắn trầm giọng, từng chữ một cất lên, giọng nói trầm thấp nhưng không hề mang theo sự trách cứ:
“Ba từng nói với con, khi nói dối sẽ bị gì rồi đúng không?”
Cô nhóc sững lại một chút, ánh mắt chớp chớp như đang cố gắng sắp xếp suy nghĩ.
Một lát sau, cái đầu nhỏ bé khẽ gật nhẹ, bàn tay siết lấy tấm chăn mỏng, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tề Mặc vẫn quan sát cô bé, không vội thúc ép.
Hắn hơi nghiêng đầu, giọng nói tiếp tục vang lên, lần này mang theo một tầng áp lực vô hình:
“Vậy, vì không sợ, không đau nên không khóc?”
Câu hỏi vang lên, tựa như một mũi kim chọc thẳng vào tầng phòng ngự mà cô nhóc đã cố gắng dựng lên.
Cô bé cắn môi, ánh mắt long lanh, đôi hàng mi khẽ run, nhưng vẫn kiên cường không rơi xuống một giọt lệ.

Tề Mặc không thích kẻ yếu đuối.
Hắn ghét nước mắt vô dụng, ghét những kẻ dùng nó để cầu xin lòng thương hại.
Nhưng…
Con gái hắn—
Đã không khóc.
Ngay cả khi bị đánh đập, bị hành hạ đến thương tích đầy mình.
Ngay cả khi một đứa trẻ bốn tuổi đáng ra phải hét lên gọi ba mẹ trong sợ hãi, đáng ra phải òa khóc trong cơn hoảng loạn…
Nhưng con bé không hề làm thế.
Cô nhóc bốn tuổi ấy, lại nhẫn nhịn đến mức khiến người khác đau lòng.
Tề Mặc khẽ siết chặt bàn tay, ánh mắt hắn tối lại, nhưng khi nhìn xuống con gái, bàn tay to lớn lại vươn ra, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc tơ mềm.
Một lát sau, giọng nói của hắn trầm thấp vang lên:
“Con thật sự không sao?”
Khoảnh khắc ấy—
Bức tường phòng thủ cuối cùng bị phá vỡ.
Bờ môi tái nhợt của cô bé run lên.
Đôi mắt sưng húp đột nhiên nhòa đi.

Giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống gò má.
Rồi giọt thứ hai.
Giọt thứ ba.
Tựa như con đê vỡ lở, từng dòng nước mắt không thể ngăn cản, cứ thế lăn dài trên gương mặt nhỏ bé.
Tề Du mím chặt môi, hơi thở dồn dập, như đang cố gắng kiềm chế tiếng nấc nghẹn.
Nhưng cuối cùng, cô bé vẫn không thể kiềm lại được.
"Hức... Con không thể khóc..."
Giọng nói mong manh, khàn đặc vì mệt mỏi, nhưng từng chữ thốt ra lại nặng nề đến mức khiến tất cả mọi người trong phòng đều như nghẹn lại.
Tề Du đưa bàn tay nhỏ bé quệt nước mắt, cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng chảy.
Cô bé hít một hơi thật sâu, cắn môi cố bình tĩnh, nhưng vẫn cố nói từng chữ, từng chữ một:
“Bọn họ muốn con khóc…là vì muốn ba mẹ đau lòng”
“Nhưng…nhưng con không muốn làm ba mẹ đau…”
Trong vô vàn câu nói của đám người kia, Tề Du chỉ nghe được câu nói đó.
"Tề Mặc… Lão già chó chết đó, cuối cùng tao cũng có cơ hội để khiến nó đau đớn."
"Con nhãi ranh, khóc đi! Khóc đi thì tao tha!"

Tề Mặc nhìn xuống con gái một lúc lâu, sau đó dịu dàng như khen ngợi:
“Con làm rất tốt, Tiểu Du.”
“Ba,..con không yếu đuối, con –”
“Một ngày nào đó, con sẽ khiến cả thế giới này phải quỳ xuống.”
Đứa con gái của hắn—
Vẫn cứng cỏi ngay cả khi đối diện với cái chết.
Cô bé không sợ hãi, không kêu gào, không cầu xin.
Vì con bé sợ làm tổn thương ba mẹ mình.
Như thể cảm nhận được chỗ dựa vững chắc, Tề Du không kìm nén nữa. Cô bé cắn môi, nước mắt vẫn không ngừng rơi, một tay siết chặt lấy ngón tay của Tề Mặc.
Bàn tay nhỏ bé ấy, yếu ớt nhưng không hề run rẩy.
Cô bé bắt đầu kể.
Giọng nói vẫn còn khản đặc, nhưng từng chữ, từng câu, rõ ràng như từng nhát dao đâm vào lòng mọi người trong phòng. Vừa khóc, cô nhóc vừa nấc lên từng đợt như muốn giải bày hết cái đau mà cô bé phải chịu
“…Ba ơi…bọn họ tát con… bọn họ còn giật…giật tóc con rất mạnh”
Bàn tay nhỏ khẽ đặt lên má, nơi vết bầm vẫn còn in rõ rồi giơ lên chạm vào tóc.
“…Bọn họ đạp lên lưng con… bọn họ đá vào bụng… rất nhiều lần…”
Tề Du cố gắng diễn đạt lại bằng thứ ngôn ngữ đơn giản nhất của trẻ con. Nhưng những gì cô bé kể ra lại khiến người lớn xung quanh cảm thấy tàn nhẫn đến nghẹt thở.

eyJpdiI6InFNRlR4Rk5rT0N5UWNHUUt4YXg2V0E9PSIsInZhbHVlIjoiQWRqejVOYWFNNUlhTFNGSldNUnpkV1VrZnhjOTVFZ0x2alwvK3FhcVZlazVBNGRwdU1ldk5iU0ZraklFOGVBRFNYaGZVRWl4djA3Y20zNm5WeER5YVRCN0RyTUZsZmU0QVwvbGVVVmJPZHRYR0E0YUNlRkRUM2sxaFRQZ1Z5Sm4wXC9JTDZpOEcybUhnbUNaYkVxVTM0ZUIzY3B3S3ZuTHNsamNxR08reDJibkt6TGdyZHVhYXlINVRreWhwMDUrMWJVdURXTUg1YW10alRXdFhvaFdwaFc0ZWRSblo1KzNxcEpJRWtMSzRsNGllRlhQTmR1S1ozd09ESnpRT25cLzZ3NVE3R2dvWThFc1JDMm9MeEpVWll0RTJaeERSVm1xTzRPUkRoMFY1Yzd0TUtOMUFDUWs1RFl0T05kTEJ5a1ArNHVYalBxeTFRcmYyb3hxSW5kMko0OWdGdjhjaXJMU09lRUlCOVRWdUh3OEJSa2I5d0Y1V0owMElkV1U5TndBcHB1MmhLMnlNQWFaUkNJT3VFRXBneDE5a1J1Y2VuOFNmQyt0dWZNb1NJWWNpREFUV0J5bitHWkszTytzSTR0ZGRsQmNUdWxTUksxNFlBN1dSSUtFTUNYZmpzbVNaQ0phclwvYjZBd1NZR3VYRjBuRWp2TG44M1N5NENiMjRybkc2Q0pWXC8ySURGVDVNcEh5XC91cytyb3h0b1wvbFozZVV0anh0eXozallqR2FOY2YyRTdiTU9mOUxySkEwWTVMeUZRcXg2cE9xemw4QTkrcEZ5dUpcL3kxekR1NlBmckIyQkd3NkxUTlBSdVFLM21leXJHVmNPWGpcLythTW5jRVwvNk50VEpnN2JFNDV1d2dkbnpaMHc4QjZhR05UUzdaN3I0MVkrc0dHQXRYVmw0dGlLa1Z2eHZTdWpHSkx0cFBKSWxcL3FMRUhBYWc5OWcyVkZYWDdlN3ZWbkFtZXF2OENQVGJWWGcrd3NPYjhuUDBvTjFtanlJa1hrSDhxYm14aW14dlBlajdnY1QxYkFUV0ViZUdQS3dpU2l4ekV5MWtDNG41Wjg5Z3JpaFZjSkpXNHBKajIzM3FXQXN1UTRNekRZNjVvcEQ5aVY1WEx1TDFtejkwbDFUVnVPakZubllIOG1hZ2RQU213WWx1b255dnY5M2xPUGIwbXoxMlZPUFZLMUdseFdmM3JrQ2VwQ1kzQmoySkR3NWMrcnlRK081Q21vZFVCWW9nK3hua1lGN09VRE1URGhSMnArcHg4MlErSEVjSlJJQzRUcTZjcEYwa3ZvNHQrenU4M3V5XC9neVZVcXdIakxNSlpkRmNjSzZXc0s5cGErNUUwbFArVGpNTjZ4QVFsTDByeVJVdm5wNWJVOHlDZHp0S3ZNVDMrWFRHeVhPZWF1VE43akJmbFlQSVNrcnNkNGowc2dmb1ZENG1JUDBDTlU5OUtHRUp2NHhRaFptaHcwSUp1dmVFRkdtdUs3bEpVWG1BZFFiQngxUWFrN2QwXC83MWZXalhNZTIrM0FWaXQrOUhxVHNFdGRQZE96bTNXNHVZSnlVTmtaMUZ0YVJ2QTNhU29YdHFuVkZndURLNmlDdTFISG56VkpEeDFzT3JOcFpNeVBtbVNlVlA5cjk1eXc4V25FaGRnMGhPaEdLSVVUcXl2SFwvR2tUa3pweEVOVkFLaHBkN0hNYjczSVZVaE9kUzF4eUFGcFZxWDB0VE1MTytWU05SOXZtOEVNSzZIeWlxbllSYjZvcUhzN1RUeDhpZmdYQ0VcL2VrdThFMDlXYTdmZXdYekxBT1JuaXBHTHlEbzlGeWpFS0dzT0hRYlZpZkhNTzgwdlR4V1hQdEh4WDRFVk1hNGhrYndJMlNZUDZ6NTJZRUROREVzcXJUZEN0SDg5NThWSSt3RDNrN1Erb3FleDViVWExUEJSeXdTWkptUVlHS2Z5UUR3SStsbVArdFwvXC9XZ2hSb2g2VDlQZDRvaHJPNGtQdTBPUkw1QVBWSk43TjlDNUZWMVBsSjJ6MTc0WkZURExhWlB0TnhJZmFiT3MrWVY0eUtLNm1NRzdSeUF0NHJSQ2hTclwvb0R6cWZFd3FNaHphTGplR1hoVCt3TkJieW1DYVk0c1hsN1dVTDlJeUltcEFlK3pMU091OTFSN3ZjbGtrNUJcL0V3T2wzWkIzd3VXUjJhV1pYUktnVTJuVWtEbFRZSmwyUE1KZzNXNk5IUGtUSXZXUHdzVTE3WHB2YXFyZ3o4WmUxdG14bVJRMTgyV2dLWWRleTU1XC9lTU5cL3doSlwvWjBxdUNZZ0JSYlZwQUo3RXV1eFJER3B3elU1Y3krY2tKZkJWRDFPRjdBU3BOMGNzMWRhV2tLQUYrcTN3RUg4VzhXUUpmT0d4RE1CMzlqRXFFZG1EZlZFR0FmbHJFdmlGa2o0c1wvaVh6MjYzUzJTWk5ZUTdFd3lEcjNVb0lkNXNaeHJyU1Y2VW42OGRyczk1OFI2OUlLUVd3UWNUczlcL0hpRVU1WDl5RUxkd0UwZ1wvc2FMcmNrZEdXbm9yV2hTK1hMSmNSRFIwUWNYOG80TExZRGZcLzZVU2krV0xXRVlvR0p0N005ZU15d01YYjFxK0djUXVEaVBtRDJ3K0loUVMxU1BSV053aGJiVXRXV1Y1OGk0bXN4T2kwOTRZTFpMSkg0ZGkxbU0ybVltbVNKdGtUOVBOaFwvNWo0REJiY1JKU0RQbnhweXZSVjArYk5qcWcya0tRVjZLZ2NNSlNnVmEyQUJlUXNtbkphZHFcL1RFU2dEZzZzaWtpY2J1NFBBaGR1WVMwc3AyTTlzYloyYkpaRjJmTVJ6WlA2VUtLNDVaYTBVUWFvdVZUYWl1Wis1WkNvOXZBaTh5SjRjUWFhRzFCc2d5R0ZsdnZkaVdwd3V4QW5FT2V1azhzUUxySlVlRWRobHZaYkQyZmxKOElZVXFQOHFmU2U4N2I5Sit5QUIrVHI5MW9TcG91VFwvOWI3bHR4Vkg4eERxaVVTN2F5QnlyZFZuWkhaMEJFdDlrd254TmNOVWNsZWtOK3haVlFMSlhqR045enNRMmFpVUFIQlpSVHA3dSswZ20rSFJpbnVpeUNcL1cxQnM3amoyNVlucDE5UzRxVHpuZTR2bGFnR05ueFVZR1Y5cE1NVU5jRm1pQzVYNlBNa3JMWTNlT0sweGdWRGo1QTdiaWZNODFJREFpTnpTYTN0aHBQWHplbkJtVEFuT0xQckZuTkRzZHpQdUJVSEs0dTk2TE45aVc1d0JXVHRHOGQyUmZPVjAxTzFtc1RCRWNibktBXC9VeGF2aktGbFJLdjZUdjJEajZhTnFwNDYyM2F3R2VCdnlRZkZcL1JrNkt2OGZVWG5GUXZkN2puR0ZjQXhNZDl6eWVZd3ZLVlhnMmlnVU8xUEFsNlZLUFVDTVYrRm1ZXC9VQTFscURYNklhS2tpYVFTMmNJQkorRnJTbjJ3WFViUmdoYkxQSVwvajFmNHpNazNoSDhQdzJZb0RYc0RaQUpCVlNIUDlJWEdyVWpRWHByQ1pOQXZqMEVuSnBpYVpHSDRFcnZVQlN3QndGZHo3dmQ3ckpqUWdobExyOTRYa1wvbURsSitGM0FvNE9Ic3N0UGMwa3Q2eHFZaGE2WHZQSFgwYXU1bXdka2VBZTFvY1M5Vk8zSmI2cUxjeWMzM0R6ZTV2YXQ3UlBRT3ZSeWhLcTlHcmtwRUhRQSsrdEN2cElWaUtmQmh5aUp2cXo5aEFHbTVZak8wVloyeFdrTUM0M291OVk3aHYyU05YNWNYaDZCNkxmK3JzdmdQdFhBaFwvQ0lVbVBhSE14OVwvSjlMNTZidDBzNUZKUG1RODY5Y1NPZnNRMHZtYlNhcE9jSnZwN1pGZjl1ZVIwWnc0bXBVZXp1WkFxQ1A5R0dSM1RSS01xOGdleHNPMVwvWjlXXC9yWWNMblFacFVZcW9VZXpMSmlIdnpzRHdKaTVzcXBVNndqaGNsV3FDTVVqQUhJNkI3Z3RGQ01jUHYzc2xTVTlyZVJTMEEwTUU3aE1QSjQ0VG0yczdNQUJxS052V0FyUGhQelY4SWdEajk0dHFlMVNRXC95V3NxOTJ3MjBwbSt1UDd3TG1GZ2R1NVFJYUQ2K0IwaGI0bUxiV3Y5azkrUFhaejBYdUVNY3FJZXlsU2tlSE5sNHhZd3ptV0d6eXJ0RFUrMUd4M3FVVkFcL0Rqd0E3WVBSMXNBN3hGbnlDNEp6eXYyak5hQXEreFJKZU4zTlc1M0NzWnNWcVFxOHpxM1lrNXFhZDlqTlVsVFFNWG5CbW1hdEFYcFFPWVRJMmVcL2V6UkU3WlVpZCtMMHZ2VHZTTkZYWGQyTkdXTGlKaEJnV1wvMXdGZXVPb2tnbmxZVUhcL2ZDb0QyK2FCUEVacDZpbTBXK1dwT0o5S3dKUE15dFFRY21QcHQzTzlNbm12Unp3dDl5TkVkeUl1bFZxblk0ZUhNYm9ObUEweVRPcVBpTmdUY0UrNFdxNHJraUdWVnQ1d3lTTEVUZjhoN1VrY1h4a1lFeU5LWVo4WVZZa2VlSXIiLCJtYWMiOiJjYjAxMGNlMDdmOWExZjEzMTk5OGExZGI2OTYyM2FkNzI0OWI0M2FmYjNhODlmMzI3YzYxMzUxZDAzODBjYmNmIn0=
eyJpdiI6ImpFMW05YU1iXC9VMDR6amtxOGVvTnl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkIyTndTUGxESzFFVHhScDJcL1wvRkpiMkx2WHlvZVpMdldoTE9tbnNVV2wzOWp2VUFiOTJuZ3RyUGNGTUV0YW92b3d3V01pWUplRUNzTXdINHVPd0dKd1ByaTkzYmNcLzNadVFzVmJcL1p2NTFPaEFKMnVsUUVxaDY0N1U2aG5TakxOYUNaSThkUlA3b0FZK0YrMG1JYmdIZWwwTzNHUlE1OEFOYXNUZ0l6KzFDcE1sWjBCZCtMZ1RId2Y1cHpic1V3MDZcL001NmVIZ3pNVFRkT2RJOUhYbjl0SnZFdXF6MVF2a1lIYnc5ZUFnVjlEY0pZSVwvR28wUFlRYTlzRmFzSUJtS0hHU2xKeG9SMHZSU2lKYkt5S3NGSTc5NStMVzFHZStNV0tcL0YwS2NjWWtEb2Rxemp6VUlodWhZbXRGSDRlXC9PVGxQV2FmR1FDOTFFdFRxQXd2VExEd3FJSE0xMjk0S2JGRjY0SVA1Yk1SSkUyUklUWVl3b056TjlGMXR2dk8wNGxZOU9mMDZ5YnpcLzVLdzFhNXpHOWtWa0tsaXRWa0E5XC9FQ2x6YUduVG0za1NCemczd2R0azdIcVZmRzlsa0dSQWlZUVZmSWM1Mk9CdThIUForVHpvYlhSVzlVK1wvQ3o4TlIwQjVySitWN1E5Smc5Wnl4XC9zMGZkbnU5SmZSZjJBOURTbzdJdUNGaHZiTXFvMDZLV1QwSU9aRldYTzBvY2tmRlJHWFI1YktTeTI0S085NWxBTDVqSjQyN1wvODg5UHVVNFRSSUkwazVxVG1JaklDTFpVT3BYRnNJbUJnTldlMTlvVFlmUnJBZDBOdWVPNGViNG9ZWjNleVBsanZkdEhtNzFQRXVqV2paWENVSXJCZlNyTnBweE54bjBzNk0wWk4ySVIzWlNXN0dXeGRJTWpkb2w0WkNDOHVRMWoySEhCQ1wveWJuT3E5RmptVzhyR3JhdHNvcng5XC9ZdFF3bXdjSHphUFwveEZNUnZPVFh3RGRLcWhHaXV6T05SdEpESjZFYTJkeG9UcmVENE4yZlUyRHo3dVNwOXRHUCt5M1RRK3MwVnN5R3RJQmlwUktmNGxMNHp0cUtUZkxFdkFxUHI3MTRnSkRBSW1jRkNqelh2SmVmdlVzUllPXC9xOFN3MHcwSUU0bWs5enBlaTFJZUE1R01nbTFVUmRjVjVNd1oxZkxkSGxwV0NnYUFwMnZWUEZhQkJCMFlSd0cwdjBPRTVBc3RNNmJYbXpOdFBaY2hld2xsNit4bGdLYlwvM2ZwV3pPMEkxZExzc0lNcDlhZ2VZWGtlNGRUOGdQMlJJOFRrS3N0MWNzakJXUURJMXo5cU5OTFNTeSt0c2RTclZmekpHSmRyTTJYaDZqOHpPSDMyT0NjRHhVZEpYZG5KOHdPbGpXWVNKVTkyWmpsRkxiVE1GNjRNK25ra2s4cGIrekNsQkwyeGUyK1FWU3Zmd0ptSm5zb05pT1B2c3dHdzFhMFdEU1M2dXQ4WjR4YmRvRHFlV0tBdXBmalRJTjFPQkFxVzBuV1hkU1wvQlRxK2g5NHk3ZEhUb3BtcUpncG1tZ2l6ZTVrXC82ZDYzS3N4Mnd3bUs3bUlMK0xyWFd2VUV4c0dsUU9sdTd3bXZcLzdMNnZvYWxUeTdHSk1ESVBPUUtJQWdEMnNCWCt5Q3AyR0swaTA5MEpXRSswS3VmK2dkZExUZCtlcVluUDFTRGw1MGNcL2xXcmhYXC84WWxjWGh3WjlzbHpVUTZRdVNQUG5qZW1UcnlISXpMVGQ5b292TnJhT2FITDlcL0NNbkJTeVMxQzE4akdSTTVPT2xsSmtrT0NjbVB0XC9mbmpHbXBZXC9RTkFjdmdQOVFJMmFnRDR2c1ZaWkwrcDBOM1ZaQ0ZZVnlCTUV3K3BmaHpDdlJCcGg5SUJIMmNweGExYllTUUNaUHVscW4rcGhyQU1ZXC9jdkR0VWVHOXFkNjd5alN0Z3J2Z3dHWEt5ZjVuOURmSlc2YTBxNkNnWHp6RUZ2TkNrY1lsNFJ5K2dOcUVmcUw5WWFmbjdRbHpMVkZcL1lCSm1MNlpLYktmQlwvaFE5Zlk2dHFtajZaYm9uWHZDXC9PTXJwM29Xa3pNaml1WmdMeHl4ZGdOZUxBcXFsRXJUUXB5VU42R2YzOUxcL0pLV0hiMVJpMWdyMUFPbXlcL1poNjVXZmF2bHdBREswdDhMZGg5M1FzY3FCblV6bmlCbEp2M1NIdWpINDdEWit2R3FkTEY5TXk3SjBzM3J3ME5oZXlXMlpHcWxRZys1RVI1eVhPU244djA0cmlJc0t1ZjNHZDlGWngrS0dWR0hCQ0lGajVHMEgydUNZSXg2ZGVVbHJDOWYyazNsVzQraUZrWmZOUjRzRk8xTDR1UFYya2NnWmU0a3JXMnFGY1hhbys4bkxCN0hBbCtEWWtSUGdhOWxSK1JNZ0FZczJ0OVZjWjgwUnRGR2tQNzZuQlJiWDdsdXRLWENWTTZaUmw2cDN3QXRBWklyMmVBOVBRMG5kaytFaVRXVFhUKzV3NkQ2UG5cL0U1ZUJQbFV4ODBkM2hGclRSOXZXVGJMZUxMUm4yZVFuNWhHWlN2MmxZMjJiNWIyOGNsZDdoVW1jSHBHdHh2TDRFWmpjYmdJOERmb0JmMDBEM1VIMkFzeFdmbXVZVDgwWDZHaXo2bEpYMVdsNUMxWU1RY0kyamRDR1ZhK1wvUUZQV1FpajN1TThaWGZZV3VJQkN6TWxKaDNMbnFEc3pqdXhPWVJLd2ZJZXFBQ1wvXC9SdExDczhEWVZ0eVkwekdYYjhZekFUMjJkdnpBTlZmRXVQdDVFNnhxVElkRnhtdzllWUJKb21ZRVhIQUZvXC9MRU52MWdMeU1kaUZZbUdvN3dyWDJTZmVkYkY5T3l4S3BNcHFXRFI0QlpDaGlnYm0welwvTFhqZllqUm9uRjhPVmlzK1J2Y083dWx1Y0tndXduRmtjaVlcL0hKeWh2OFgyQldINm9oV1pKbkZrOERJOWhKWitjTE40bHJGSmdrZkUzOUdaTk9PY2Y0cEgzTkhab285anM5Z1BKdkFcL3ZoXC8zdU5rRU9QYkMrSG5cL1dMcURcL1dLejFudUhVNGVEQXF1VG9rTWxvSTE1WFNGRlhIK0VcL2xKdnFrTHlwbFVGUlRLYnduaUVMXC9WWEJtVThYTThkQ0syRHd4XC9xbU94SnJDTXRvaHpZMCtuTUs3dmpOcWVpdndySStvYWxZbHI1Y0ZpS0JIUFpzRVo0REZOSFdnWXFQa2dRSzFyMDlYY3ZEWTNlUCt4a1BPSDBKUTg3VzR5c3BjaVpxcHVLNzVhVUlxd2xDanUxQTlmY2lYTXVtc2pKQ3dpdWQ2eUhCVmQyYjJiU3dCeDB6UHlVOXRYbEY2aHczbjBsK0lzZDhXcUZCVWxYNDRWcFwvNHN0UzFnQ1lQZzUzcmRnbitvVmswN2xKTU1xMGNiUUNFS0Y3bjJieFoxbDI1YmZiTlFCRXdBOWkrQUlURVIzSFZwMmJTNXliT0xHcmdrZWF2THRJWndqTndMTFl5cVJHdjlpU214KzN3YTdlMlNMeGJVQXJNdVhab0NZNzZSRFVXZzJGVUpMNlhcLytCOHM3QXEyNFFEaHpBdHZKOU95dGdST2NqNXN1cldSVUpQY3ZGbFJjXC96RzQxSUkxRmozNHptbU1ZeTJDVFJzZVlBa2FmK0JyRytpajRBM1RLV3JTSnhSTDlGN0xMcTNWbWErXC9SaTlDVGNaQzZPbVZ5a2R0eHVuWWZqTURGeFBtKzBrQ1ZIVnpvRVlWUE5QcEZNbUxvY3dzek1oSFJjV204akZ0eXhHUlVyeTZ5ZDU0amxYS003R0tKb1ZnSDNtcVB3Z2ZJcVhldExDR0FlVDRZeU9vSmhtMFpjcU9BTFZFV1crSG5DK0RncHpOeThzcnU3eU8zYWQ1cFJKZ2RUNU1Yb29RMU1pRkt2XC9hNExzdnVFa1FHQ3JPS0NRSXQwRUpPUCszbWNhelBKTVA1UDM0N2daUkszXC9GREVCNXJOSkVwTmZhXC96MzUxVHlJV25Tb0FqeU1IUWJoZGlmSFVOMmtKS0hKYTcrMXRTK1dlc21ObU9VRE5OQU9RMVczNlVEVG5wS1B4NVwvWmJpdTJXMFpuV2RcL21ZKzRtZ1Ayd0N3bGJXcVFTY3dtY3Bqa3BwUmt4ZnZJTVRuMERGbHp5Ynp0QkVDMVpmcE8xWEd2dHIyd0xES2ZyM25BXC9OQUZ2RUV6ejYxTzJkeEVSV2ZtREJmTW95Q0ZKM044RWc5MElKM09XbzcwcStjS1dFWmphY1FRYk9QK0ZxWWJKajhBSmVDREROZHBoTkptQnJmSWJMRVQwWEgwelZNTzdab29hVWZVWGdzTEs3dFpHc2h3NGNQZ1JYaXpcL3FNMWVpMkFXK0M5VUc4akZiaVVveGxIYW43M2w3VUprM25UNWVMSmFTcSt4QXNuNWlQSWdRZWlOWXF3Ym5leFFIZmw2aVFzY09cL0wxeXRTNnRWcng1YUxWQjFtVkVCUHhvRU5hSDdnbzg1VGw0bG5nOWJmWVp2NnN2SUcxeDZUbW12MVwvWHlSZFFvYk5weDJHVVFva1JSYzZMZkFaWXhLQ21MRmlzM01ZUmMxclFwS05tempKbW1CQlVWSU10MDA4cGVuS0w3SzhsMmlSSUUxdHhCZGVUU25RWlZodUpYTDFwVnp0WVZUcU1cL3IxaDZcLzBWY3ZwT29uNFM0RG1ubUN3QmZpOUNyZVZNYzkrQXprNDFLb3dHc1pYdnFaNFE0aUNzMElVTk0rXC9mRTErZkNEMDk3UjhkemtUYmJxNE8xR0Y0STlVSGt3cjQrXC83TkJMWVlkWWJROUtoNm1BclE5ZXFla2M3OVdjM0x2OExudmxPZ2tcL3NuUW5hRlJhMjZCMFhFZSt5WFwvcThUSWpkRUoxVnJvQ0IrbThVcmZOUDkwXC90RlB0TmJzZnJ1cUluS1FSdjBuSDQxSWhaRU1qNmRcL1AzODA4bmVXZzBcL01tRTFUc2tVTE5tQm5vbW45ZGkrd3NPY1U4cXhLMVA2ZnE4QnpZUEJYWjA3Ukh2UEw5Y2tXWElkR0lWZ0N6alwvY2Y5RThJTXAyM2pNa3AyMUV6TEVVMWcwcmc0RjJIU3FpVVErQUFSbWZWN3h6Q05tdVh4OUN5NVBuOVVRSFdhQVdhME1kdmdMKzVDbGtwaE50bEZMNElXM3VzTFwvQ2xLbnQyb25SUVI4dTdIQUlTM0YyV3pMSDcwWW83Umx4SVJsXC9ZekFYSHNDOVBTTkxTdFE2Rkd6MExjQXNJOUl5N3c1MDFscXNtS0N1aVArVVNSS0J5Z1NIWkRwcHBJcWlhbjI3TU5cLzd1cDNtell5Wkc5TUZBWT0iLCJtYWMiOiJjMjczYzMyYzY3ZWUwMGE0OWRkM2M0NmVlMjhjY2I2YjRhNDE2NzY3OGI3YWJkNWQwN2Q4MTc2ZWY3MmM2ZmUyIn0=

Vì cô bé biết, chỗ dựa là ai.1

Ads
';
Advertisement