Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Chương 101. Nuôi cả sư tử rồi còn đòi bắt cọp?
Khi Tạ Cố Thương và Phó Tư Dạ rời đi, căn phòng đột nhiên trở nên yên ắng một cách kỳ lạ, như thể cả không gian vừa được giải thoát khỏi một luồng sát khí vô hình. Không ai lên tiếng ngay lập tức. Sự căng thẳng sau cuộc thương thảo vừa rồi vẫn còn vương vấn trong không khí, như dư chấn của một cơn bão lớn vừa quét qua.
Tề Du trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhưng kiên định:
“Có lẽ, quyết định của em ngay từ đầu đã đúng.”
Tề Thiên Vũ không lập tức phản bác, chỉ nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự sắc bén không lẫn vào đâu được:
"Muốn làm gì cũng được, nhưng phải suy nghĩ cẩn trọng, hành động cẩn thận."
Lý Tây Hoa cười khẽ, bước đến bên cạnh Tề Du, có ý định ngồi xuống ghế sát cô. Nhưng Jiaowen nhanh hơn một bước.
Gã chen ngang, chiếm chỗ ngay bên cạnh Tề Du một cách trắng trợn, khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt qua Lý Tây Hoa đầy cảnh cáo.
Lý Tây Hoa chớp mắt, nhướng mày, sau đó chỉ có thể cười trừ, giọng điệu không mặn không nhạt:
"Tôi định ngồi bên này, không cần vội vã thế?”
Lý Tây Hoa không nhìn Jiaowen, chỉ chống cằm, chăm chú quan sát Tề Du, giọng điệu có phần nhàn nhạt nhưng ẩn chứa tia quan tâm thực sự:
"Nhớ lời anh đã nói, nếu có khó khăn gì thì cứ nói. Anh sẽ cố hết sức giúp em."
Tề Du chưa kịp trả lời, Jiaowen đã nhíu mày, đôi mắt tối lại, vẻ mặt không che giấu sự khó chịu bộc phát bấy lâu nay.
Gã khoanh tay, dựa sát lại gần, đôi mắt như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô:

"Giờ thì nói cho rõ ràng đi, cháu rốt cuộc đang định làm cái quái gì?"
Tề Du chậc lưỡi, tựa người vào thành ghế, giọng điệu có phần bất đắc dĩ nhưng vẫn mang theo sự kiên định:
"Không cần làm quá như vậy, cháu chỉ đang theo đuổi một con đường khác thôi."
"Con đường nào?"
“Bạch đạo, chính trị.”
Không khí như đông cứng. Hoàng Ưng, Lập Hộ đều đồng loạt nhìn về phía Tề Du, trên mặt bọn họ hiện rõ ba chữ—"Cháu điên rồi à?"
Jiaowen nheo mắt lại, bàn tay đặt trên thành ghế siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch:
"Cháu đang đùa đấy à?!"
Tề Du không né tránh ánh nhìn của họ, chỉ bình thản nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc như gương soi, giọng nói không hề dao động:
"Cháu chưa bao giờ nói đùa về những quyết định của mình."
Jiaowen lập tức đứng bật dậy, bước tới trước mặt Tề Du, đôi mắt bùng lên lửa giận:
"Tề Du! Cháu có biết mình đang nói gì không?! Đi vào bạch đạo? Cháu có biết những kẻ đó nhìn chúng ta như thế nào không?! Lũ người đó sẽ để yên khi biết thân phận của cháu sao?!"
Hoàng Ưng khoanh tay, giọng điệu có phần nghiêm trọng:
"Bạch đạo chưa bao giờ là nơi sạch sẽ như cái tên của chúng."
Lập Hộ gật đầu đồng tình, giọng nói trầm thấp:

"Chúng ta đã thấy quá nhiều kẻ mang danh chính nghĩa nhưng lòng dạ còn bẩn hơn cả hắc đạo."
Tề Du ngước mắt lên nhìn bọn họ, trong mắt mang theo sự cứng cỏi không thể bẻ gãy.
“Cháu biết, nhưng không vào hang cọp. Làm sao bắt cọp?”
“Cháu nuôi cả sư tử rồi còn đòi bắt cọp?” Jiaowen gần như gầm lên.
“Bác biết đó không phải ý cháu mà?” Tề Du thở dài một hơi.
Jiaowen đứng phắt dậy, xoay người bước thẳng ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào.
Hoàng Ưng và Lập Hộ vẫn nhìn cô chằm chằm, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, hậm hực gật đầu.
"Cháu đã quyết, chúng tôi có nói gì cũng vô dụng. Nhưng nhớ, sau lưng cháu là Tề gia chống đỡ, cháu không cần cúi đầu nhường nhịn ai."
Tề Du cười nhạt “Cháu nhớ rồi, cháu không để ai chà đạp lên tự tôn của bản thân.”
***
"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, Lam tiểu thư hiện đang ở khu vực Tề gia. Tề tiểu thư vừa đến Pháp nên đã giữ tiểu thư lại để hàn thuyên."
Lam Nhiên vừa nghe xong, lập tức bật cười mỉa mai, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, giọng nói mang theo chút trêu chọc lẫn không cam lòng:
“Chuyện cười gì đây? Vậy là con bé đó ngồi máy bay hơn bảy tiếng chỉ để đến đây tham quan vài tiếng rồi về à? Cũng quá dư dả thời gian rồi."
Lam Cảnh Thần không lập tức đáp lại. Anh chỉ hơi nghiêng đầu, khóe môi kéo nhẹ một đường cong đầy ẩn ý. Anh phất tay bảo thuộc hạ lui.

"Sáng mai qua đón con bé về sau."
Lam Nhiên híp mắt, bàn tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế: "Hai Thần, chuyện gì liên quan đến Tiểu Du hoặc Dao Dao, anh đều dễ dãi thế à?"
Lam Cảnh Thần nghe vậy, không những không nổi giận mà còn bật cười trầm thấp.
"Em thấy khó chịu thì qua khu vực Tề gia mà đòi người về đi."
Lam Nhiên lập tức khịt mũi, dựa lưng vào ghế, chân gác lên bàn, giọng điệu hờ hững nhưng ánh mắt lại mang theo ý vị sâu xa:
"Tiểu Du đã muốn giữ người, dễ gì giành được. Nhưng mà..."
“Nhưng mà gì?”
“Thôi không có gì, em đi nghỉ trước đây. Uống nhiều rượu nên đau đầu quá”
Dứt lời, Lam Nhiên cũng đứng dậy rời khỏi phòng khách. Vừa đi dọc hành lang, cậu vừa suy nghĩ.
Sao cậu cảm thấy người giữ em gái mình ở lại Tề gia không phải Tề Du, con bé đó có bám người bao giờ.
Nhưng nếu đổi Tề Du thành Tề Thiên Vũ thì...
Lam Nhiên lắc đầu, gạt phăng suy nghĩ vừa nãy.
Chắc do uống nhiều rượu khiến cậu nghĩ nhiều rồi.
***
Trên bầu trời đêm đen thẳm, chuyên cơ mang ký hiệu đặc biệt lặng lẽ lướt qua tầng mây, tựa như một bóng quạ đen bay trong tĩnh lặng. Ánh đèn trong khoang phản chiếu lên lớp da bọc ghế cao cấp, tạo nên một không gian xa hoa nhưng lạnh lẽo.

Tạ Cố Thương ngồi vững chãi trên ghế, dáng vẻ thản nhiên tựa như đang thư giãn trong lâu đài của riêng mình. Một tay hắn lười biếng cầm ly rượu mạnh, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh phản chiếu tia sáng yếu ớt của đèn trần.
Mọi thứ xung quanh đều trầm mặc, chỉ có tiếng động cơ đều đều của máy bay như nhịp tim vang vọng trong không trung.
Phó Tư Dạ ngồi phía đối diện, ánh mắt sắc bén quét qua màn hình máy tính bảng, tay lật từng trang tài liệu, động tác thành thạo và gọn gàng như một người đã quen thuộc với mọi bí mật của thế giới này. Nhưng khi nhận ra Tạ Cố Thương có vẻ đang suy tư, anh ta thoáng dừng lại, ngón tay hơi khựng lại trên màn hình.
Hắn hiếm khi im lặng lâu đến vậy.
Một lúc sau, Tạ Cố Thương nhấc ly rượu lên, xoay nhẹ cổ tay. Ánh mắt sâu thẳm như vực tối khóa chặt vào Phó Tư Dạ.
"Cô gái lúc nãy là Tề tiểu thư, đúng không?"
Giọng nói của hắn mang theo độ trầm thấp dễ làm người ta cảm thấy rét lạnh, như cơn gió lùa qua sa mạc về đêm, vừa bí hiểm vừa nguy hiểm.
Phó Tư Dạ thoáng ngẩng lên, có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt điềm nhiên. Anh ta gật đầu.
"Vâng."
Tạ Cố Thương gõ nhẹ đầu ngón tay lên ly rượu, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó. Một lúc sau, hắn chậm rãi nói:
"Cậu quen biết cô ấy?"
Phó Tư Dạ bật cười khẽ, ánh mắt ánh lên chút hoài niệm, nhưng giọng nói vẫn mang sự cảnh giác.
"Tình cờ gặp ở Sudan, lúc cô ấy thực hiện bài sát hạch."

eyJpdiI6Ik42QWtURkF3Vis1ak9mUDFpNVlZYWc9PSIsInZhbHVlIjoidTB6UFFNNCsrbWpQVSt1bWQ4M3hGbzk2dkJ5aU10bmUwbmpTemw1VWVFVlNrS20rMmExcndWNmhRZXlHMDdMYUZGRUNTNWdPRU5qeVRaekxCdHUyS3pYMWZxcFhIQllQUE9UbElXUWFIeFN0S2d2TEZPNjJadEtIc3R0TEpDVE1MemJjK1NydXRsdmxsUU9LY3J1TFRCUm1kT2VXQzJKNmhjbVhXZHpOK2xJeWpDUFNQNmpMVStreDNIYkhOdFwvNkhpTjVJWXFcL3ZpV3p3M1N5dGQ3QUJPelwvdmxGNmtLRThMQVhSYnRIOHQrVnhVbXAwOHQ3Z1JhOVVLTnFHaUNNbkpQb01nZmpRczJwODdOYlBUVkV3a1VSaTdPOVNMN0J3OEprRmRcL3Bpa0crdUp3VzE4VWtkdnFWbDhxdkE1bm9kSWZENkx4NEVYTmZESVdmTDZpWkRhTENpWm8xWkRcL0pNRHRxNEZUc0lOSlZmY1ppTFpIYU00T0NGUnl0VlwvZ3N6ME1FMXpaVXAxYTZISUtzVll5VjMxc2doRHZHZmdaMDlKV0hcL2ZYNDFXVzFpckg2bFpMY3JwRVMxWUVsdlpRbXBYVDdreU8rSHp0d2FBMllvNlp6RzR6YWFnSlR6V2RQeVZKZ2E0bm12VTVrK1V3bG85YnZxYWZkNDB1Z2sycGpwMGEzSzVWMG9zNWxqZGk5TU9aRkJDWFRkUCt0SFEzc2JvNlg1V3lUaklnNUY3NzFjamV6Y0o2WE81M2lKV1VIa3M2MEJRaWtXTlpFbjdxbWNxcVhYbWU5UWxqMlhURHMxZlJ4Ym9kTDVJNjhWczdcL0xJcmpheVI3Vm9pZlhYNzV4bDI0cVlhRFVhQ2srbXlYTCtcLzVUYUlLWG1rV05YdGc5dlRVTE5YVmVQak5GdGYzYjRza3NzQmlQS1Y1R2Z2VFFOcThUS1gwNk40M2ptb29uenlRRmRvdWNwZVJ6YWZQbFJCa01xTkQ2SmZLeXdOWllldHNyMGNcL053OVRNWEc5eUlqeEg1bE4zcE9yVFJrMDlTZU1GYXhEdHVnV1lxcDlpSEUxa1BrWFBvVVB2bnIzYzZDTXNLOFJBeFwvaThWS0FYY1ZJNHpoOHpTSFRLd3hkSmwxR0tKZDIrU0RuU1wvRkh3K2NudE5PeXVySEM0Z1lXRHVRU3FNNGtuU3BpUTZsWkNmV01OV0dcLzY1OExFRUt3aTFudW84VXN5VWdKTnYzaXV3UGZ2cGlWbW5jWTIzWjBudjUxait5MmVPT1p3M0tiWmxCNVFIOXZkNjFRUmEyNytYemRhZFZFRjRVVlBkcFJRcGtXbE9JTWZQc0V4N3lzZlJvZzZhRzRTVG1cL0dzRFFnRTl5SnNKbXVCSVlPVnpJbnhXOVJSUjI0OXBsMVRHM2l4d3pieUZxZ0lMNFJoa2hxQnZCNmdkTzIxd2dadWxWTnR1XC9XMmFIdEwzelpPbVIrb2xqYkthVGxldnBaTnJOTUxIdjNlYmF6enlnbkV5NVZUdnV4K3NNdHhYNlNNUzFEc21Kb09ybnZJRjlhcVRyRDd6cFlHZUU1UFAyQnZuMVNxcE5tRmVJT3kyRlRuQXB5blVcL0FRUCs3ZGttVG5MQ1A1V0pOQ3lpMUV0TDZwRUFYZHJsaE1LeFwvMlFRZzNpZGdhRWhhMThhcUlsNGViaXpCZDhFbGE4dHVkQVVBZXRkOW9tOGNoYTlabkxaelBiajVEMThwY21ZeU5rOWUzMWdXbFVBK3Y1MllPSFJoSXRQdFJZYkx2Nlh5R2xVR09TaDhkYVlUUXB2WGVIaFN1eHZqcFFJY0VzZDVkMjVVTGNLSHdSWFwveWs3WjdrV0lQMDhGZWRIclJxVzhDd3l4d1Npa3JabjZIZ1I1ZUVEUmlBcGQ0dTRrTklPY2Z2ZEZjaHNZaHI4NGdoblRwTGg3SUFJeVF3YVZzSGdnZGJDamljUGJIK0VCMWkxM3ltbWlPa0R0K2hxYXJJS3JQdG9TbkJmbldjZG5EWVNkZ2NQRU9SOUtIVUlVVU5LYTlVNDdOYlNZdng1SWZ5VUNVY2tNMTJ0VkFUdGhSVjRxbVlEMWRWOHMwdWZlMVgzd1FDaXBZekVDT21NVXB2cUFnd1FDS2hNSzBVYkFybmdFemgxSnduXC85bm5ITTJXZVVEVU9XNWFHaFpvbXZia1wvbGtydW9KUWRidzR0MWVaaVdvaGhNcFhXa0o5OGpDWU85TlhoWWhPZnJFd3h5M1k1TW9uWHRpRXR2cGFWXC9xQkNNOFVhdW9qYTJMeTJxdU05TXl4TFwvM0xHRTNHdUZ6QWV5QzFuZmJKMGZrNytVR1o2dGN4MjhVMzFCYllcL3VBUDFubmFRN0tQUXJjNzZoalhneTIxelhQQnBnS2MrUWZNUkFIM1JcL2ZveUxqQWppa3BDd2hIUm56TjBOa1JcLzJOV3kzZWpWTnZHXC9hcmpObkZUeGExSjVxWnBJbTJGNHJhQVlkUUZJaHpudkROYkpGa0NwUys3RjdSRkZYVXBGT1g5TTJwTHFvMTlpNHJCWlBRRG44VzBEM2xPdVU1U0Zjd2tMN01hTVRrMzR6Zmg3bWd3aUtmS0FJdTZzV3R0NzlNbzdWZ25xYmpTemw1YkNpUGFLOEJtVHl6ZHdUQnM3RjlUR1VxVVZrdDZoeW1URUJabFZ2TzJ2NmtGNUpkMmFpakFyRTlCWk9McVY5MW5xTVJWdDAwMkdzWFpvblIwV2Y2TGpqUlpSaGlkaVFuXC9YckVXSzlaV3lBRnA2UmpiK1VcL0IzMFwvS2E1cDJ1VDNsTU9QaFAwR1RYUkNwMXZySFh3WGF1ZVwvTjFneUdlMEZxQ25IMnlqVGl4YjYzRHFmWmZpeTVlT2tsUjViZG5tVGVQcW1LcXhDRFdWZEdLZkNqY3VHVlVMWXBWdDVITzNJUk5kUlhUSTFuYXFDT1V4bjdtZnJMbzhnYnNFdVU0b0lIK202cFh5WFJSZ3dmb1VqXC9Oa05BYVwvdlp3bHBlbVFSUktZYWhWMXpPMGdPUHlZMWlQd2pCaGQ5WmJUbVBvNEpJUm9xYmpTS0tXTXduTlQ4Q0kxTnA5ZGlwMzgrRE8zdzV1YkpTRVd4cWlWUnh2UktOYVU5QU1tT2RUTE8rYlZ2aVIzclljUEl3SGQrdHY4XC9qV0lPVTB4cHJNaVQ4NHh0blU0NWR0VHpRUkN0NXhMbDhDTEQ5NzJxMXc1dWxQc0VKc2krcXF1Q294RlpHaXJRcEFreEZPcG9pcWdDazY0XC9PZWRhSTcwUHUzTUJqM0ZNZkptaWVSRWNiazZva0JZV3E3aW8xQllrSjF0cURCdnFRakdXYU5vT0ZIRVVuMWhZc0JoRnI2VFdUa1Y1SDlHXC9iWHU4K1I3RzBvNE81ckhyNWk0TXI0RGxwb3pGNkFMVEplbmlZUU1yYzRhRWtZMHhyVjhwRDV0bVp6NVJUK2U2VDZPNGdoUERFVFwvc2J0NnRWVXJhZWtMWHFkV2FoNjJQXC8yZDlaXC80aTJlM055U1Q2TWFITFRpREx1eG9NYU9oM0JJMVBqaGNPNFZJQUZRZVlNYjRib0VJYVN2UTBHRnN2WklVV1wvYlVEVlN1NERKT0hVd1gyUT09IiwibWFjIjoiNzMwZjdhYjllZThlZDk5YzlhZWEyYThjODZkY2JjNTlmMDIxMThmN2YwMGI0ZjBiNzU5N2Y4Nzk4MTQ1MTI2NiJ9
eyJpdiI6InluVVhJWkZcL1RoR0I3dFBVbkh5dkp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJNNmY2ZG1kZjRmbURQVUFqUHN1TjJmeTl5aG1ETkhaaFg5YXdzTVFLY2RMRjBhOVJYd1ZcL1cwWjNiZFV0c1ZQNkxUQ2YxREQzWUZ5V3pcL2ZrWFlnZGJtcnY5alBYNGtsZG9FbGFiVmdTNEZidUNpTnFEdjZybUJ6NndGcXJcL2FRQXZ3cndUcTJMdE5ITlE5N3JmSFVBbG5wRE8xUHVQd1cxaDJSNVFpd0pLOUsyakp4NXBnQWNqWkN2NU1VdlozcFZ5SXA2QXgwQVoyRWtIWENZeXhFaVkydlJJenlyWWZCMEJjTyt1ZURpXC9QRjgzdUpKa2JaSEp2emxTT3ZuMmxTVmVXVHpBRnA1TTFrZ2hqMG5oS2ZMaStxMkdlVVhxY1RRcmVOQncybjhiMlJsaDdNRFhIZThuRWp0NFhGSEdxZmVmdnB0amFkN3F3SkNmYzNTZlBCNytMQ2h1ak1WMDhKbllhTHg1ZUVXMm1kb2RHUzBLWXQ4TTh5Y0FnVGZPeGJVUjkzb1RCSjZFY21MVDd4K2NYZVJ5TnhVSmNPanVXYWtDeHp3bXhqMlpWWWJNc3lQM2RqWWpQXC9GQ2VtY1dza3pzUTVVaThuZDFnbXpPcEcwYmdIOU1UcEw3QnhNY3E3T1hubHFRNGpwYkJ4aTJLc0EyMDNsVFh1YWxUZWpQcUlCaFozRWVEb05DajI5c1pkQTRcL2dnY2twM01oalpQNFJ5eDJtNGx1UlUzTGYyY3BzRGNFXC9RdW13b25WVTRWZDc4Q25uVGZSaDJxR1RrVmdqbEUrNmpBZ0dwSVNkek92UmF4blhxU200Ukx4Nm5GN3d1SWd6NTV3WXE4bmNwaGxuNDBITlFlemJyRGhaK3lpV2lqa3d2TVpJYm9tZDhhWGQraElXNUhPQ29zc1ZYWWdjRVBqRG1tT21BYkU4eXpNWDdQRjJxYWhUa1AyODJlcTAwcU84TXRoZlRLbjBHRTFXaFZHTkZ4eFFkVzd1M3FaN2tNaG1wOEJZNGZBckw0NkRDY1ZXd1RkQjBJN0hPUkE1TjBoeFBiRHBQR29ZN05hTUEyckU3bEo3M0RnNVwvZmN3dXdQQlRcL056XC9KTkN1RHBQWCs3Tzl4Y2ttSVBBeDNROXdVU1lQYTFcL0tHZVI2RW9mb2ZxMVpaVDhURFY5cXJNU2swcUlaVnFpekNtVkJJeTZsXC9QQ0xTVnRJZ0xJTEdcL2lqNTRPc0NIekNIbnlxSnd5K0tiS0lJN3VzQ1FuOW82QkQ0Zk1sMTFQbXNPQVdTcE94TUNQMFdobXlhTHNNcGV0Q3RaTTk5elVwdEYxb1U2cldMSTVMaE1CWWdLRWJ5dzhDQmhqT3Fkb3dQVXd4eDQxcVQxaWppRVUyS1U5aktCbE04ODJ6VHZqMEVxdkR0YjUyaldwZ2VJZFBCRUlJVjB5RzlabXhLOFlyU3V6THdLSnhPRG85ZFMxWXNEazRTTEZIdk5FSHhKUUlFTittbHd2clNTUTB0MDNadTYrdXMrN1RaQ2JKaERDSlcrTHkxaDRPM0VZelk2YnM0R1g3MndyaFFIMWhNaXN4WnFFTUdMK2c0dzFkMTgyRFpcLzArakppeXlrSE00ZTRON3BUaVRaOGQxSnZpbFdGOUJtWjU1QVRncGxtdXdxcnFLQzF0NzU0ck5OdVVGSTEwMzVKUzdKS3kxblFLWjlhQjVVRzU1dGFZZFFRWGRzZnptK01sbVRuelIxNXhGdG1GcmFuRGNnR1ZyUnpuNWFyWWZ1Q0I0MjJsMDhQdXl4bG5LQklpZE9mWiswbGxTUDExekFpXC9vY3pXeHExQ3RMRmFGdTU3MkpvRGdIZzVHQWw2NXkrelBWNnBYMnc2OWVNZkR5WVl6VDY2SDU3S3FNdlpzMjJveW9qa2JIdE9CZ2EzcGhRMTlZSDdPalhIUk96SnFWVlhyeWsydHBKR0ZLb1NxcjhGWmVydmRDbEtQcWRldXZxUTJGSUVZYjU5ZWYzWDUyc2RUaE5DbHNsZnpcLzlkbWZ0TDJ0ZlF1czZ5a3JpbnMwbUlsXC96ZVRwdlpwMWpPV3pua1NGTnl3cWtiZ3MwTFk3aXR4QzU4WUFLdGJiRGNwVGhQK3ZHc1FFXC8xZ1BvRnRYeEcwaHhGRDRUZDNucTUxUUw2d3F1U2NWZWVHWnEzYUVVWENRd0ZpaTlSVTJpSnBoUDkzOHNnTFwvVWlmTHhLdEhjUExKTWFtRnZJSWpPQ1dvN3FBTERMRXNpZEo2YlcrUWxXRHlDRGNwXC95MHR5WFwvVjRjYWJjNXRXREVsRlI4RkZkbmhMTVZOdFlTNkg1Sm0wSmY3MnZDUXBieVA5Rk0xRGZNS0J5UnlEK3RHMVdZWG1VazU5SWVaclJrNXB0Qk9lTmxJZ3JOVE9la1htVW1jRjNYTHBERm10ZlViaW92bDg3Wktjcnd5VWdnOEhieDluZ09lbWxlZ1k0NjFxM0lTZTU3K3lzSWVnOEU5Rm9GRzdieHQ3dW9RQVdqTWxQRXU1R3lhaTVQdXFocHlGc2xcL1lIOXRNNlVlTE5XUG1leEsxUERPQXVvY3JTdXN6ZURxbzBPZ3p0ejRzWG1HdWg2b1VYUG9KTm50TStzVW1lYjR6dGpVUzZXSUZ2MmdTaTVON0Y0K253Z0dqUVZBdkxOdDlDQThWMDlKZk5PMkorb1hpaVo4TUdSK09WTTdiRWpiRGxIbU94YlBlTzkySTdlM0E4N1hhQlhWbHhcLzJLUFwvR1M4aWZYZDc3NzFlMlpwamttdzk3M3ArMlFWeWNvdUhyMDQ2ajlIOFZnaTVnTWFoQlFTQktKVko2R3VUc0tLXC9KSTRXZVFRZVNWM05JUXNxNzh0aTRwZkNGaW9cL0kyOEhXdmEzXC9pbUg1bDA0YXo4QlF1c2xKTTJvVWN3ZUZNWXJ2eHhHa0IzV3N6SnJzSGNabEMxR2tnYnNkNUNGM1FMTDNQSXVhVTdtR2xFaFIzSE5MVEREZkhodE5rZWlwSnZiWThLeXFaalZBMWNJNG11XC9lYUpnZjBUcVVGWitQdUNIYm9sdEV3K1hxZ1wvc01Cd1hrOU5pWWpibjFVZjU4Y1JsT001YmZLc21YeWVlVGs4RzFkYTRibURxOWxSakczR3VPTjZQNEFYSytrXC90OEVadnpTRDBrK3Jtc2NLd0ZMXC9HOFdKRVlsdlNFSGpNTzhTWlVyMW1NcG1INHlLbkVjdHgxXC9IczV0QjVnUTJRWElBV3NnQlhRUnJrUkdqU0dld3lRbGtpdW41Ymh3TG5NMjQ0bG54Ukx6ZDZiSHBENFNPeUNXRXZxR3NDdnI1MGFxWk1HYVwvRlZJV0JPMWNXWUZTRnhFRENoWUNNTWtDTEdOSTBrRUcxTVdYQ3RZcHNNNzc5RFwvcW9nSW1rOERYNGFcL1JuXC9uQmFNOFVSSzVEXC95RFZmMjI3dTZaMDU1NmJIZUx2OG0yeHZnZ2ZWMmFEZDBxK0p1OTI0Mkw4dllXNFwvMmNESmNUbW1BcG9sK09nK0g0WjRhbENoK3B4c2xGeDM2azlVcEZOSjBaa1wvZ3NzOEtQb3hOM2wyS1V4emhhbHJjcTBLN0lDVmVNaVhlWUNORGYwaVVQQmZZcFgxM01mVGV3cFVEYnc2alMrSkRvSzBNb0pVd3J3WWpDUjVFOUpHK3lPNFwvK2lRbnBaZklWU1drT2lROTVxeDBtMHpNRytvdz09IiwibWFjIjoiYzI1ZTM4ZjkwN2NiZjkzZWVjOGRiZTk1NjU3MWY1NDM5ZjRiZTUzNzQ1NWMyMTBjNzYxNTIxZGNmNTVhYzA5YiJ9

Lão đại, con mắt nào của anh nhìn ra Tề tiểu thư là Diệp Hà Sơn vậy? Nếu nói là cây ăn thịt thì còn hợp lý.
Phó Tư Dạ không nói gì thêm, nhưng anh ta có thể cảm nhận được một sự thay đổi ngầm trong bầu không khí.
Tạ Cố Thương hiếm khi để ý đến ai quá hai lần.
Nhưng đối với Tề Du, hắn không chỉ hỏi một câu, mà là nghiền ngẫm, đánh giá.
Hắn không phải loại người dễ động tâm. Nhưng hắn là loại người luôn có suy tính.
Một khi hắn quan tâm đến ai đó, đồng nghĩa với việc người đó đã trở thành một quân cờ trong bàn cờ của hắn.
Còn là quân cờ hữu dụng, hay là con mồi?
Không ai có thể biết trước được.

Ads
';
Advertisement