Chương 103. Tỉnh dậy sau cơn say (2)
Tịch Dao nhíu mày, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
"Không... Chỉ nhớ là mình đã uống rất nhiều, sau đó ra ngoài đi dạo một chút."
Tề Thiên Vũ nhắm mắt, đưa tay day trán.
Không thể tin được!
Đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái cưỡng hôn, vậy mà sáng ra cô ta lại hoàn toàn quên sạch.
Anh nghiến răng, ánh mắt u ám như bầu trời sắp nổi giông bão.1
"Tối qua Tiểu Du đến, em thấy con bé liền bám chặt không rời, khiến con bé buộc phải mang em về khu vực Tề gia ngủ chung."
Tịch Dao chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
"À! Ra đây là phòng của Tiểu Du! Em ấy đâu rồi?"
Cô lập tức hớn hở, đảo mắt tìm kiếm.
Tề Thiên Vũ nhìn phản ứng này, chỉ cảm thấy cả người đều khó chịu.
"Con bé đã về New York rồi."
Giọng anh lạnh lẽo như băng.
Tịch Dao ngơ ngác:
"Hả?"
Tề Thiên Vũ hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng điệu khó chịu rõ rệt:
"Em hả cái gì? Em sửa soạn rồi ra ngoài ăn sáng đi, quá giờ rồi."
Nói xong, anh không buồn nhìn cô nữa, lập tức quay người đi thẳng ra cửa.
"RẦM!"
Tiếng đóng cửa rất mạnh, mạnh đến mức khiến Tịch Dao giật nảy mình.
Cô nhíu mày, gãi đầu suy nghĩ.
Gì vậy?
Sao anh lại tức giận như thế?
Vì cô bám Tiểu Du cả đêm, khiến con bé không ngủ được sao?
Cô nhìn xung quanh, thấy chiếc điện thoại của mình được đặt ngay ngắn trên đầu giường.
Là Tề Du đặt sao?
Cô cũng không nhớ rõ nữa.
Nhấn mở màn hình, cô lập tức nhắn tin cho Tề Du.
Một lát sau, tin nhắn phản hồi đến.
Cứ thế, sau ba bốn lần đối thoại, biểu cảm của Tịch Dao càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
Cô vừa đọc vừa nhíu mày, cảm giác khó hiểu cứ dâng lên.
Tề Du lấp lửng.
Rõ ràng có điều gì đó không đúng.
Cô suy nghĩ suốt từ lúc rời giường, đến khi đứng trước gương đánh răng, rửa mặt, thay đồ, rồi đi dọc hành lang dẫn đến phòng ăn.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy kỳ lạ.
Không khí buổi sáng mang theo sự thanh lãnh đặc trưng của Paris. Ánh nắng xuyên qua lớp rèm cửa sổ dài, đổ bóng xuống dãy hành lang lát đá cẩm thạch trắng, phản chiếu trên gương mặt mơ hồ của Lam Tịch Dao.
Cô vừa đi vừa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, đối thoại với Tề Du, nhưng càng đọc, cô càng thấy có gì đó sai sai.
Tịch Dao dừng bước, nhíu mày.
Rõ ràng có gì đó bất thường.
Nếu thật sự là Tề Du mang cô về, tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào?
Cô tiếp tục bước, băng qua khuôn viên vườn hoa dẫn vào khu vực phòng ăn.
Làn gió buổi sớm lướt qua, mang theo mùi cỏ cây thanh khiết.
Bất chợt, một đoạn ký ức mờ nhạt lóe lên trong đầu cô—
Tối qua, cô đã ra ngoài vườn.
Có một người đã nói chuyện với cô.
Giọng nói đó...
Là giọng của một người đàn ông.
Giọng nói trầm thấp, ấm áp, quá mức quen thuộc.
Tịch Dao khựng lại.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói vang lên ngay trước mặt cô.
"Lam Tịch Dao."
Cô giật mình ngẩng đầu.
Trước mắt, trong không gian rộng lớn của khu vực phòng ăn, Tề Thiên Vũ đang ngồi ngay ghế chính giữa bàn ăn dài.
Bộ vest sẫm màu càng tôn lên dáng người cao lớn của anh, cổ áo sơ mi hơi mở, tay áo xắn lên tùy ý, để lộ đường nét cánh tay mạnh mẽ. Một tay anh đặt hờ trên bàn, tay còn lại cầm tách cà phê sứ trắng, chậm rãi nhấp một ngụm.
Dáng vẻ anh tĩnh lặng, uy nghiêm, nhưng lại mang theo một loại áp lực vô hình khiến người đối diện không dám xem nhẹ.
Nhưng thứ khiến Tịch Dao bất giác siết chặt điện thoại, không phải là khí thế của anh.
Mà là….
Có lẽ, cô nên giữ khoảng cách với anh một chút1
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất