Chương 106. Có chút gì đó lạ thường
Ánh mắt Tề Thiên Vũ vẫn luôn dõi theo cô, sắc bén, tĩnh lặng, nhưng trong lòng anh đang gợn lên từng đợt sóng ngầm.
Cô dứt khoát không hề nhìn anh một lần nào.
Ngay cả khi đi ngang qua anh, cô cũng không hề liếc mắt.
Đôi mày Thiên Vũ nhíu chặt, hơi thở trở nên nặng nề, anh bất giác thở hắt ra một hơi, trong lòng dâng lên một sự bực bội.
Không một lời, anh bước nhanh lên chuyên cơ của mình.
Không khí lạnh lẽo của tháng 12 bao trùm cả đường băng, nhưng so với tâm trạng bực bội của Tề Thiên Vũ, khí lạnh này chỉ như một cơn gió thoảng qua.
***
Chuyến bay cất cánh được hơn mười lăm phút, nhưng bầu không khí lại không mấy thoải mái.
Trong khoang chính,
Lam Nhiên ngả người lười nhác trên ghế, đôi mắt sắc bén nhưng lộ vẻ tùy tiện, tựa như chẳng có chuyện gì có thể khiến cậu ta nghiêm túc.
Thế nhưng, từ lúc lên máy bay, ánh mắt cậu vẫn liên tục dừng trên người Lam Tịch Dao.
Cô gái nhỏ của Lam Bang, hôm nay… có chút gì đó lạ thường.
Cậu chống khuỷu tay lên thành ghế, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp đều đặn trên tay vịn, giọng điệu như thể vô tình nhưng lại mang theo sự dò xét thầm kín.
“Tối qua ở Tề gia có chuyện gì xảy ra à?”
Lam Tịch Dao khẽ sững lại một giây, nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh.
Cô theo bản năng lắc đầu, giọng điệu điềm nhiên nhưng mang theo chút vội vàng:
“Không có.”
Lam Nhiên híp mắt, ánh nhìn chợt sắc bén hơn một chút.
Cậu nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đôi mắt tinh tường như muốn nhìn thấu tâm trạng cô.
"Thật không? Nhìn em lạ lắm."
Tịch Dao hơi chột dạ, nhưng rất nhanh che giấu sự bất an trong lòng.
Cô ngả người tựa ra ghế, chậm rãi trả lời:
“Chắc do tối qua uống say nên sáng nay em còn mệt thôi. Ngủ một giấc sẽ hết.”
Nói rồi, cô dứt khoát nhắm mắt, tỏ rõ ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
Lam Nhiên không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt cô thêm vài giây, như muốn tìm ra chút manh mối nào đó.
Lam Nhiên còn định hỏi thêm, nhưng ngay lúc đó—
Một ánh mắt lạnh lùng chạm vào tầm nhìn của cậu.
Lam Cảnh Thần.
Người đàn ông ngồi ở phía đối diện từ nãy đến giờ vẫn đang yên tĩnh nhấp trà, nhưng ánh mắt sắc bén của anh vừa chậm rãi quét qua Lam Nhiên.
Chỉ một cái liếc mắt, nhưng lại mang theo sự cảnh cáo không lời.
Lam Nhiên lập tức hiểu ý, khóe môi khẽ giật giật.
Anh trai anh cứ thích gây áp lực bằng ánh mắt như vậy, đúng là khó chịu chết đi được.
Cái ánh mắt đó rõ ràng đang bảo:
"Đừng làm phiền con bé nữa."
Lam Nhiên nhún vai, không hỏi nữa.
Cậu vươn tay cầm lấy headphone, đeo lên tai, nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ không quan tâm đến nữa.
Bên ngoài cửa kính, bầu trời xanh thẳm trải dài vô tận, nhưng trong lòng một số người trên các chuyến bay trở về lần này, không phải ai cũng có thể thanh thản như thế.
Ví dụ điển hình ở bên chuyên cơ của Tề gia.
Bên trong khoang máy bay sang trọng rộng lớn, nhưng không ai trong số bốn người đàn ông đang có mặt dám thở mạnh.
Không phải vì áp suất trên không.
Mà là vì sát khí tỏa ra từ vị trí trung tâm của chuyên cơ.
Tề Thiên Vũ.
Anh ngồi trên ghế bọc da đen, đôi chân vắt chéo, ngón tay gõ nhịp nhẹ trên tay vịn, nhưng đáy mắt lạnh lẽo tựa vực sâu.
Cả người anh đều phủ một tầng sát khí u ám, như sắp sửa nhấn chìm mọi thứ xung quanh.
Jiaowen nhíu mày nhìn về phía ba người còn lại, rồi hạ giọng nói một câu:
“Thằng bé này… bị con bé bên nhà Lam đá à? Sao sát khí nó cứ dày đặc vậy?”
Hoàng Ưng cũng nghiêng đầu nhìn qua Tề Thiên Vũ một cái, sau đó hất cằm về phía ba người kia.
"Có ai từ chối nổi thiếu gia à?"
Phong Vân William đảo mắt, rõ ràng không muốn tiếp chuyện với Hoàng Ưng.
Anh thở dài, giọng điềm nhiên như đang nói chuyện trời mưa:
“Chuyện tình cảm mà. Không thích thì từ chối thôi, có gì mà nổi hay không nổi?”
Lập Hộ lúc này mới lên tiếng, giọng điệu có chút khó hiểu:
“Nhưng tối qua là Lam tiểu thư cưỡng hôn Thiên Vũ mà?”
Phong Vân William khẽ nhíu mày, rồi chậc lưỡi một cái.
“Cưỡng hôn thì sao?”
“Tỉnh giấc rồi bảo tối qua say quá, thành tai nạn ngoài ý muốn. Ai nói được gì ai?”
Ba người ồ lên một tiếng, như thể vừa thông suốt điều gì đó.
Không phải bọn họ không biết, chỉ là chưa nghĩ đến đó thôi.
Jiaowen liếc nhìn lại Tề Thiên Vũ lần nữa, rồi khẽ lắc đầu.
Thằng bé này vẫn chưa tiếp thu hết được nội hàm của gã.1
***
Sau khi máy bay của Tề Du cất cánh, không gian bên trong được bao trùm bởi một sự yên tĩnh đầy nguy hiểm.
Cô ngồi tựa vào ghế, mạng che mặt đã được tháo xuống, cô cũng gỡ cả kính áp tròng, để lộ đôi mắt trong trẻo nhưng mang theo nét sắc bén trời sinh.
Cô không thích đeo kính áp tròng, nhưng chuyến đi này buộc phải có một chút cải trang.
Tựa người sâu vào ghế, Tề Du thả lỏng cơ thể, chậm rãi nhắm mắt.
Cô không biết rằng, nguy hiểm đang cận kề ngay giây tiếp theo.
Ở khoang phía sau, hai bóng người ngồi im lặng, không hề lên tiếng.
Chúng là hai kẻ sát thủ do một thế lực thứ ba cử đến, chúng đã tráo đổi thân phận với thuộc hạ thật sự của Lý Tây Hoa, trà trộn vào đoàn người lên chuyên cơ này.
Mọi thứ đều diễn ra trong sự kín kẽ—
Không một ai, ngoài chính bọn chúng, biết rằng hai người bị giết trong bóng tối ngoài kia đã bị thế thân bởi những kẻ săn mồi thực sự.
Kẻ ngồi bên trái—có vẻ ngoài cao khoảng 1m83, dáng người rắn rỏi nhưng không quá nổi bật.
Hắn mặc bộ vest màu đen được cắt may tinh tế, từ tầm nhìn bên ngoài có vẻ không khác gì một cận vệ thực thụ của Lý Tây Hoa.
Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao nhưng có một vết sẹo mờ ngay dưới đường chân tóc.
Hắn dùng một chiếc nhẫn bạc đơn giản, không khác gì những người thuộc đội ngũ bảo vệ cấp cao của Lý Tây Hoa—một chi tiết giúp hắn dễ dàng trà trộn hơn.
Kẻ ngồi bên phải—tầm vóc thấp hơn một chút, khoảng 1m78, gương mặt không có nét đặc trưng, rất dễ bị hòa lẫn vào đám đông.
Hắn để tóc đen cắt ngắn gọn gàng, mang một cặp kính không độ để tạo cảm giác trí thức và bình tĩnh hơn.
Bề ngoài, hắn trông như một kẻ cận vệ thầm lặng, ít nói, không gây chú ý.
Kế hoạch ban đầu của bọn chúng chính là theo dõi Lý Tây Hoa, cho đến khi chúng vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai thuộc hạ đang trên đường đến khu vực bay tư nhân về việc bảo vệ người Tề gia.
Bọn chúng đã xin chỉ thị cấp tốc và thành công giả danh người của Lý Tây Hoa, với mục đích trà trộn vào máy bay của Tề gia gây nhiễu loạn dưới cái mác “thuộc hạ của Lý Tây Hoa.”
Chờ đợi thời cơ hoàn hảo để ra tay.
Chuyên cơ lặng lẽ xuyên qua lớp mây dày, tiến thẳng về hướng Tây, rời khỏi bờ biển Pháp, băng qua eo biển Manche để tiến vào vùng trời Đại Tây Dương.
Màn hình hiển thị lộ trình bay đã cập nhật tọa độ, thông báo máy bay chuẩn bị băng qua vùng biển quốc tế.
Bên dưới là đại dương sâu thẳm, chỉ có từng đợt sóng vỗ miên man kéo dài đến tận đường chân trời.
Độ cao hơn 10.000 mét, khoảng cách quá xa để ai đó có thể trốn thoát.
Chuyến bay dài hơn 7 tiếng đồng hồ từ Tây Bắc nước Pháp về New York.
Bầu trời vẫn tĩnh lặng.
Nhưng ngay bên trong khoang hành khách, tĩnh lặng ấy sắp bị xé nát.
Phập!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất