Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Chương 122. Vết rạch ở đường chân tóc

Gia Castellano nhìn chăm chú vào bản vẽ một lúc, nét cười trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị, chuyên nghiệp vốn có của một nhà khoa học pháp y hàng đầu: 
 
“Vết khâu này rõ ràng được dùng để xử lý vết thương do dao cắt. Đường khâu rất ngay ngắn, gọn gàng và chuyên nghiệp. Chắc chắn đây không phải vết thương ngẫu nhiên, mà là vết cắt có chủ đích. Người gây ra vết thương rất giỏi kiểm soát độ sâu và lực cắt.” 
 
Tề Du nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh đi vài phần, ánh mắt sâu hơn, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó rất đáng lo ngại. Cô hạ giọng hỏi tiếp: 
 
“Nếu vết rạch nằm ở vị trí đường chân tóc, sát trán, thì sao hả anh?” 
 
Gia Castellano thoáng ngưng lại, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh hơn: 
 
“Nếu vết rạch được đặt ngay sát đường chân tóc thì khả năng rất lớn là để che giấu một thứ gì đó ở dưới da. Thường thì những vết cắt như vậy được sử dụng để giấu các thiết bị siêu nhỏ hoặc che đi các dấu vết cấy ghép, thậm chí là thiết bị theo dõi, định vị đặc biệt.” 
 
Tề Du nghe xong, ánh mắt lạnh như băng, sát khí lóe lên, nhưng rất nhanh đã được cô giấu kín dưới hàng mi cong dài. Cô nhẹ nhàng gật đầu, thì thầm: 
 
“Ra là vậy.” 
 
Gia Castellano nhìn thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt cô, lòng có chút không yên, tiếp xúc với nhau từ nhỏ anh biết tính cô bé này quá rõ. Cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi thêm. Anh chỉ dịu giọng dò hỏi một câu: 
 
“Tiểu Du, em gặp chuyện gì rồi?” 
 
Tề Du khẽ mỉm cười, ánh mắt mềm mại hơn: 
 
“Em đã gửi đến anh 2 cái xác, anh hãy xem chúng có gì trong cơ thể không.” 
 
“Phải đích thân anh đứng bàn mổ nhé.” 
 
Gia Castellano nhíu mày, hỏi lại: “Xác sao? Tác phẩm của em à?”  
 
Đạo nghĩa cuộc sống của Tề Du không theo con mắt của xã hội nhưng cô chưa từng làm hại người vô tội, cũng chưa từng ra tay tàn sát ai vô cớ. Chỉ khi những kẻ quá phận, mới bị lãnh kết án tử hình từ cô. 
 
“Câu trả lời cho hai câu hỏi của anh là đúng rồi.” Tề Du thẳng thắn thừa nhận, không giấu diếm. “Không còn sớm nữa, em phải đi nghỉ kẻo Lập Hộ mà thấy lại cằn nhằn em.” 
 
“Chú ấy có thể sao?” Gia Castellano bật cười bởi biểu cảm như đang dỗi của người bên phía màn hình. 
 
“Chú ấy là trùm của khu y tế biệt lập này đó.” Vừa dứt lời, cả hai người đều bật cười khanh khách khiến bầu không khí vừa rồi trở nên dễ chịu hơn. 
 
“Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi.”  
 
Tề Du vẫy tay tạm biệt. 
 
Màn hình vụt tắt, căn phòng trở lại im lặng tuyệt đối. Gia Castellano ngả người tựa sâu vào ghế, hàng mày rậm cau lại đầy suy tư. 
 
Thân là người đứng đầu trong giới khoa học hình sự và pháp y toàn nước Ý, Gia Castellano không khó để nhận ra sự việc lần này tuyệt đối không đơn giản. Động đến cả Tề Du, thì chắc chắn kẻ đứng sau chuyện này cũng không phải nhân vật tầm thường. 
 
*** 

Chưa đầy nửa ngày, như có một sợi dây vô hình điều khiển vận mệnh, cả ba phía—Tề gia, Lý Tây Hoa và Tạ Cố Thương—đều cùng lúc phát hiện ra một chi tiết quan trọng thông qua đoạn video cũ kỹ từ CCTV bị lãng quên nơi góc khuất của sân bay tư nhân tại Pháp. 
 
Hình ảnh trong đoạn video mờ ảo, chập chờn như ma quỷ nhưng vẫn đủ rõ nét để phơi bày sự thật khiến người xem phải rợn người. Hai tên thuộc hạ ban đầu do chính Lý Tây Hoa cẩn trọng lựa chọn đã bị đánh tráo chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi chưa đầy một phút, mọi thao tác diễn ra gọn gàng đến mức khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng. 
 
Ngay khi Phó Tư Dạ nhận được thông tin này, gã lập tức gọi cho Tạ Cố Thương để đối chiếu tình hình. Tạ Cố Thương lặng lẽ, chỉ dùng vài từ ngắn gọn để ra lệnh: 
 
"Tra rõ cho tôi đám người hôm đó xuất hiện ở buổi đàm phán." 
 
Phó Tư Dạ nghe vậy liền phái người đi điều tra ngay lập tức. Nhưng chưa đầy một tiếng đồng hồ, tin tức đưa về lại khiến hắn lâm vào trầm mặc lạnh lẽo. Tất cả những kẻ từng tham gia vào buổi đàm phán hôm đó, đều đã chết một cách thần bí, không lưu lại bất kỳ manh mối nào. 
 
"Lão đại, tất cả đều đã bị diệt khẩu rồi," Phó Tư Dạ giọng lạnh như băng báo lại tình hình với Tạ Cố Thương qua điện thoại, trong mắt toát ra sát ý lạnh lẽo đến đáng sợ. 
 
Nghe vậy, Tạ Cố Thương hơi nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai nhưng lạnh thấu xương, tựa như một thanh đao vô hình đã sẵn sàng đặt lên cổ họng kẻ chủ mưu phía sau: 
 
"Ra tay quả thật sạch sẽ, xem ra kẻ đứng sau cũng không phải ngu dốt." 
 
Nói đoạn, hắn cúp máy. Bóng dáng Tạ Cố Thương ngồi lặng lẽ bên cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn ra màn đêm vô tận bên ngoài, đáy mắt sâu hun hút lóe lên tia âm lãnh khó dò. 
 
Cùng lúc đó, tại thành phố Napoli xa xôi, bên trong phòng thí nghiệm pháp y hàng đầu thế giới, không khí cũng căng như dây đàn. 
 
Gia Castellano, dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, nghiêm túc đeo bao tay y tế, chậm rãi tiến hành khám nghiệm thi thể hai tên sát thủ được chuyển đến từ Tề gia. Xung quanh anh, hàng loạt dụng cụ y khoa và máy móc tiên tiến bậc nhất được bày ra chỉnh tề. 
 
Thi thể đầu tiên hoàn toàn không tìm được dấu hiệu khả nghi nào. Nhưng đến thi thể thứ hai, ánh mắt sắc bén của Gia lập tức dừng lại ngay vết sẹo mờ nằm sát chân tóc—vết sẹo giống hệt như hình vẽ mà Tề Du đã gửi cho anh trước đó. 
 
Anh nheo mắt, lập tức dùng dụng cụ chuyên nghiệp rạch mở vết sẹo ra. Chỉ sau một phút, từ lớp da đầu bị rạch kia, một thiết bị tinh vi nhỏ đến mức khó có thể nhìn rõ bằng mắt thường liền hiện ra rõ ràng trước mắt anh. 
 
Một thiết bị theo dõi kiêm định vị, được chế tạo tinh xảo đến từng chi tiết nhỏ, rõ ràng là món hàng công nghệ cao cấp bậc nhất. Tuy nhiên, do vết đạn chí mạng nằm ngay sát bên cạnh thiết bị nên đã trực tiếp ảnh hưởng đến nó, khiến thiết bị giờ đây đã hoàn toàn vô hiệu hóa, không còn tác dụng truy tìm nguồn gốc. 
 
Gia Castellano thở dài, hàng mày cau lại, lập tức sai người xử lý đóng gói cẩn thận rồi chuyển phát nhanh đến New York. Anh hiểu rõ, thứ này trong tay cô gái nhỏ kia chắc chắn sẽ phát huy được tác dụng lớn hơn so với việc nó nằm yên trong phòng thí nghiệm của anh. 
 
Chỉ trong chưa đầy 9 tiếng, thiết bị được vận chuyển nhanh chóng đến tay Tề Du. Khu y tế biệt lập bên trong đại bản doanh Tề gia, khung cảnh vẫn tĩnh lặng như nước. Tề Du ngồi trên giường bệnh, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm sắc bén như lưỡi dao thép. 
 
Nhận món đồ được chuyển tới từ Napoli, cô khẽ gật đầu, giao cho Tần Diệp bên cạnh, nhẹ giọng ra lệnh: 
 
"Mang sang cho Bạch Ưng. Bảo chú ấy kiểm tra thật kỹ, xem có thể khôi phục được dữ liệu nào bên trong hay không." 
 
Tần Diệp lập tức gật đầu, nhanh chóng cầm thiết bị đi khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn một mình Tề Du, cô chậm rãi dựa lưng vào giường bệnh, hàng mi dài khẽ cụp xuống che đi tia âm lãnh lạnh lùng trong đáy mắt. 
 
Từng bước từng bước một, những manh mối nhỏ nhất đều đã dần lộ diện. Nhưng điều khiến cô bất an không phải là việc kẻ đứng sau thật sự chính xác là ai, mà là cảm giác rằng tất cả những chuyện này… mới chỉ là khúc dạo đầu cho một cơn phong ba bão táp sắp sửa cuốn đến. 

Ads
';
Advertisement