Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Những ngày cuối năm, tuyết phủ trắng xóa đại bản doanh Tề gia, cả khuôn viên rộng lớn đều chìm trong không khí tĩnh lặng mà nghiêm nghị. Cành cây khô trơ trọi như chìa những bàn tay xương xẩu lên nền trời xám xịt, dường như cũng đang run rẩy trước cái lạnh buốt thấu xương. 
 
Suốt bảy ngày liền kể từ khi trở về từ chuyến đi Pháp, khu biệt viện phía sau dinh thự luôn vang lên những âm thanh trầm đục, từng tiếng roi da xé gió quật mạnh xuống thân thể thuộc hạ Tề gia, khiến bất kỳ ai đi ngang qua cũng đều phải lạnh gáy. 
 
Những vết roi tàn nhẫn, hòa lẫn thuốc dược đặc chế, vừa quất xuống đã nhanh chóng tạo thành từng vết thương ngang dọc, máu tươi loang lổ, vết cũ chưa lành lại chồng lên vết mới, ngày qua ngày không dứt. Người ngoài nhìn vào không khỏi rùng mình kinh hãi. 
 
Nhưng nỗi đau thể xác đó cũng chẳng khổ sở bằng cực hình tinh thần mà Hoàng Ưng và Phong Vân William phải chịu đựng mỗi ngày. 
 
Giữa khoảng sân rộng lạnh giá, hai bóng người—một cao lớn mạnh mẽ, một tao nhã phong lưu—mỗi người chiếm một góc sân, lặng lẽ ngồi im, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ với bút mực và giấy trắng. 
 
"Kiểm điểm", hai chữ đơn giản nhưng trở thành ác mộng khủng khiếp đối với cả hai người đàn ông quyền uy này. 
 
Hoàng Ưng dáng vẻ nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp như thanh kiếm sắc, bàn tay thô ráp chậm rãi viết từng dòng chữ ngay ngắn. Vẻ mặt hắn đầy sự nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm thỉnh thoảng lại thoáng lên vài tia tự trách. 
 
Cách đó không xa, Phong Vân William hoàn toàn tương phản. Hắn ngồi uể oải trên ghế, khuôn mặt đẹp đẽ lúc này cau có, đầy vẻ bất mãn. Chiếc bút trên tay viết được vài dòng lại ngừng, miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa: 
 
"Cái quái gì mà ngồi kiểm điểm? Tề Mặc đúng là ngày càng kỳ quái, không đánh thì thôi còn bắt ngồi như đám học trò tiểu học..." 
 
Mỗi lần như vậy, thuộc hạ đứng giám sát từ xa đều phải cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn nhanh chóng ghi lại từng cử chỉ, hành động của hai người để báo cáo về chủ nhân. 
 
Hoàng Ưng nghe thấy nhưng làm ngơ, hắn tập trung nhìn vào giấy, tâm trí hắn lúc này chỉ có một điều duy nhất: Bảo vệ tiểu thư không chu toàn, hắn thật đáng trách. 
 
Phong Vân William liếc sang, thấy thái độ nghiêm túc của Hoàng Ưng càng khiến hắn bực bội, lẩm bẩm thêm vài câu, nhưng vẫn tiếp tục viết xuống. Hắn biết rõ, Tề Mặc không nói đùa, càng làm càn càng bị phạt nặng, đành phải miễn cưỡng phối hợp vậy. 
 
Trong khi đó, tại thư phòng lớn nhất của biệt viện chính, từng chồng tài liệu cao chất ngất trên bàn. Tề Thiên Vũ cùng Tề Mặc mỗi người ngồi một bên, lật từng trang báo cáo, sắc mặt đều nghiêm túc như tượng tạc. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống khuôn mặt lạnh lùng của họ, làm nổi bật những đường nét sắc bén, uy quyền khó bề xâm phạm. 
 
"Khoản thu từ Las Vegas năm nay tăng ba mươi phần trăm, nhưng số liệu từ Macau và London có phần sụt giảm…" 
 
Tề Thiên Vũ trầm giọng đọc, ngón tay thon dài lướt nhanh qua từng trang giấy. Anh vừa kết thúc một báo cáo, một tập tài liệu mới lại được đưa tới ngay lập tức. 
 
Tề Mặc nhẹ nhàng nâng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào bản báo cáo tài chính trước mặt: 
 
“Chú ý sát sao hơn ở thị trường châu Âu, gần đây không yên ổn đâu.” 
 
“Con rõ rồi” Tề Thiên Vũ bình thản đáp, đôi mày anh khẽ nhíu lại, nét mặt thoáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ nguyên khí chất vương giả, điềm tĩnh đặc trưng. 
 
Ở hậu viện, nơi bàn tay Mộc Ly Tâm quán xuyến mọi việc, cũng vô cùng bận rộn. Bà một thân áo choàng lụa, nhẹ nhàng nhưng quyết đoán chỉ đạo người làm sắp xếp đồ đạc, kiểm kê vật dụng, liên tục ra vào giám sát công việc của từng gia nhân, từng nhánh trong gia tộc, quản lý mọi chuyện từ lớn đến nhỏ trong đại bản doanh. 
 
Phong Vân William ngoài thời gian bị phạt, cũng phải tất bật phò tá bên cạnh bà, chạy khắp nơi giải quyết đủ loại công việc vụn vặt. Gương mặt hắn u sầu, thầm cảm thán trong lòng: 
 
"Từ khi nào mà cái chức trưởng lão của mình lại biến thành chân chạy vặt thế này?" 
 
Trong đại bản doanh rộng lớn, người nhàn hạ nhất có lẽ chỉ có mỗi Tề Du. 
 
Suốt bảy ngày, cô bị ép buộc tịnh dưỡng tuyệt đối trong khu y tế biệt lập. Những ngày này, ngoài việc ngủ thì cũng chỉ là uống thuốc, kiểm tra y tế và xem tài liệu và cập nhật thông tin qua máy tính. Dù yên tĩnh, nhưng cảm giác bị giam cầm vẫn khiến cô ngột ngạt. 
 
Mỗi ngày trôi qua trong sự nhàm chán tột cùng, Tề Du nhiều lần thở dài nhìn qua cửa sổ. Thỉnh thoảng, Tần Diệp sẽ lặng lẽ đứng bên cạnh, dùng ngôn ngữ ký hiệu kể chuyện linh tinh cho cô nghe để giải sầu. 
 
Cuối cùng, ngày thứ bảy cũng đã tới. Cùng lúc cũng là ngày cuối cùng của năm. 
 
Sau bảy ngày dưỡng thương trong khu y tế biệt lập, rốt cuộc Tề Du cũng được "phóng thích" khỏi cái nơi mà cô vẫn luôn cảm thấy tù túng. Vừa bước chân ra ngoài, cô đã lập tức hướng thẳng về khu bếp—điểm đến đầu tiên mỗi khi trở về nhà sau những ngày xa cách. 
 
Phòng ăn Tề gia rộng lớn, dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, một bàn đầy những món ngon được bài trí đẹp mắt, hương thơm quyến rũ tỏa ra, không khí ngập tràn sự sum vầy hạnh phúc. Tề Du vừa mới xuất hiện ở cửa phòng ăn, cả nhà liền đồng loạt hướng mắt về phía cô. 
 
"Con gái ngoan, con cuối cùng cũng chịu ra khỏi chuồng rồi." Giọng nói của Mộc Ly Tâm vang lên trêu chọc, ánh mắt bà tràn ngập sủng nịch nhìn đứa con gái nhỏ bé mà bà luôn nâng niu trong lòng bàn tay.  
 
Tề Du khẽ mỉm cười, gương mặt thanh tú lộ ra chút thần thái tinh nghịch: 
 
"Nếu ở thêm ngày nào nữa chắc con cũng biến thành người thực vật luôn rồi." 
 
Lời này khiến những người có mặt trong phòng ăn đều bật cười vui vẻ, xua tan đi sự căng thẳng vốn tồn tại trong mấy ngày qua. 
 
Đúng lúc đó, một bóng dáng quen thuộc từ ghế đứng bật dậy, lao nhanh đến như một cơn gió. Không cần ngước mắt lên, Tề Du cũng thừa biết đó là ai. 
 
"Tiểu tổ tông của bác!" Jiaowen vừa đi vừa kêu lên đầy vẻ oan ức, ánh mắt tinh quái không ngừng đảo quanh người cô cháu gái nhỏ, như thể sợ cô thiếu mất một sợi tóc, "Cháu xem, ba của cháu thật vô tình vô nghĩa, dám đuổi bác về tận Rome tận bảy ngày. Cháu biết bảy ngày qua bác lo cho cháu đến mức nào không? Tâm trạng u uất đến sắp bệnh già luôn rồi đây này!" 
 
Nghe lời tố cáo đầy ai oán này, những người ngồi quanh bàn đều không nhịn được mà phá lên cười thành tiếng. Cả Hồng Ưng và Hắc Ưng vốn nghiêm nghị cũng phải cúi đầu giấu đi nụ cười hiếm hoi, ngay cả Tề Thiên Vũ cũng cong nhẹ khóe môi. Chỉ riêng Tề Mặc vẫn ung dung nhấp trà, gương mặt sắc bén lạnh lùng không biểu cảm, nhưng đáy mắt lại thoáng ý cười nhạt. 
 
Tề Du lắc đầu bật cười, cô bước lên trước, giơ tay vỗ nhẹ vào vai Jiaowen, cố ý dỗ dành gã bằng giọng điệu trêu chọc: 
 
"Được rồi, bác đừng trách ba cháu nữa. Không phải bác bây giờ đã gặp được cháu rồi sao?" 
 
Jiaowen nghe vậy mới hài lòng mà ngồi xuống, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: 
 
"Cháu đúng là bảo bối hiểu chuyện nhất của bác." 
 
“Không cháu thì ai nữa chứ.” 
 
Cả nhà lại một lần nữa phá lên cười vui vẻ. Không khí phòng ăn bỗng chốc rộn ràng hơn bao giờ hết. 
 
Bữa ăn bắt đầu, từng món ăn nóng hổi được chuyền tay nhau, tiếng chén bát va chạm nhẹ nhàng hòa cùng những câu chuyện rôm rả. Tề Du vừa ăn vừa nhìn quanh bàn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bình yên khó tả. Bàn ăn hôm nay đông đủ hơn thường lệ, ngoài ba mẹ và Tề Thiên Vũ, còn có Phong Vân William, Tứ Ưng, Lập Hộ, và cả Jiaowen đều sum họp đầy đủ. Ai nấy đều tạm gác hết mọi phiền não, toàn tâm tận hưởng không khí sum họp hiếm hoi này. 
 
Mộc Ly Tâm nhìn quanh một lượt rồi nhẹ nhàng nói: 
 
"Hôm nay là giao thừa, một năm qua đi, chúng ta trải qua rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng đều bình an ngồi đây. Hy vọng năm mới sẽ mang đến bình yên và thuận lợi cho tất cả mọi người." 
 
Lời nói của bà khiến ai nấy đều trầm mặc một chút, rồi lập tức nâng ly chúc tụng nhau, không khí lại càng thêm hòa hợp. 

Ads
';
Advertisement