Ngụy Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, hơi cúi đầu, cung kính mở lời:
“Thiếu gia, tôi vừa định vị được vị trí của tiểu thư và Lam tiểu thư. Hai người hiện tại đang ở Las Vegas.”
“Las Vegas?”
Tề Thiên Vũ thoáng nhướn mày, giọng nói trầm thấp vang lên có chút khó hiểu:
“Hai người họ đi Las Vegas làm gì?”
Ngụy Lâm lập tức báo cáo thêm:
“Theo thông tin điều tra thì tiểu thư và Lam tiểu thư đang dùng bữa tại một nhà hàng mới mở, rất được giới sành ăn yêu thích.”
Ánh mắt Tề Thiên Vũ thoáng trầm tư, đôi môi khẽ cong lên thành một đường mờ nhạt:
“Tiểu Du từ lúc nào có hứng thú với những chốn xa hoa náo nhiệt như vậy rồi?”
Còn chịu đi liên tục từ thành phố này sang thành phố khác.
Ngụy Lâm im lặng vài giây, sau đó đáp:
“Có lẽ là do Lam tiểu thư đi cùng nên tâm tình tiểu thư mới tốt như vậy.”
Tề Thiên Vũ gật đầu, trầm ngâm hồi lâu. Sau đó hắn vẫy tay ra hiệu cho Ngụy Lâm lui ra, rồi tự mình lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình.
Qitianyurs:
Tiểu Du, lát nữa ăn xong, em tránh mặt đi một chút. Anh có chuyện muốn nói rõ ràng với Tịch Dao.
Tin nhắn gửi đi rất nhanh, màn hình hiện dòng chữ “Đã xem”, khóe môi hắn thoáng hiện nụ cười mơ hồ đầy tự tin.
“Lam Tịch Dao, em không có đường thoát nữa rồi.”
***
Giữa phố đêm Las Vegas, ánh đèn neon lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, người người qua lại tấp nập như trẩy hội. Tiếng cười nói xôn xao hòa lẫn vào nhau, tạo nên bầu không khí vui vẻ nhưng cũng có phần hỗn loạn. Bên trong một nhà hàng thượng lưu đã được bao trọn mang phong cách châu Âu cổ điển sang trọng, Tề Du và Lam Tịch Dao ngồi cạnh khung cửa sổ rộng lớn, vừa thưởng thức món ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh phố phường náo nhiệt phía dưới.
Lam Tịch Dao khẽ nghiêng đầu, chăm chú quan sát Tề Du đang ăn uống với vẻ mặt đầy thích thú. Hôm nay Tề Du lạ thường, vốn là kiểu người ít khi hứng thú với nơi đông đúc, nhưng lúc này lại tỏ ra đặc biệt thoải mái, ngay cả sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Còn chủ động lựa đồ cho cô, trong lúc cô thay đồ thì Tề Du đã mời chuyên viên make-up đến. Tịch Dao lúc đầu còn hoang mang nhưng Tề Du bảo bọn họ đang ở Las Vegas, ít nhất cũng phải lộng lẫy một chút. Nhập gia tuỳ tục.
Tịch Dao nhẹ giọng lên tiếng, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng xen lẫn cưng chiều:
“Hôm nay em hoạt bát lạ đấy, không phải bình thường cứ ở chỗ đông người là em sẽ bị mất năng lượng sao?”
Tề Du buông dĩa xuống, đưa mắt nhìn Tịch Dao, khóe môi cong lên thành nụ cười tinh nghịch hiếm hoi:
“Thỉnh thoảng em cũng muốn phá lệ thử cảm giác mới một chút. Hơn nữa chị không thấy hôm nay tâm trạng em rất tốt sao?”
You'll also like
[EDIT - HOÀN] Nhớ Em - Đằng La Vi Chi
[Truyện Tranh] [Phần 1] [Hoàn] Cậu Đã Từng Y...
Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ
Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu cấp cưng chiều)
[TRUYỆN TRANH] YÊU EM TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN...
Lam Tịch Dao bật cười thành tiếng, lắc đầu bất lực:
“Chị chỉ sợ tối về em lại nằm dài trên giường không dậy nổi thôi.”
Tề Du nhún vai, ánh mắt sáng lên vẻ tự tin:
“Em không yếu ớt vậy đâu.”
Tề Du nào có biết, tối đó, bản thân thật sự nằm dài trên giường nạp năng lượng tận 20 tiếng.
Ngay lúc này, điện thoại của Tề Du rung lên một cái. Cô thuận tay cầm lên, nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đến, đáy mắt liền hiện lên ý cười thâm sâu khó hiểu.
Lam Tịch Dao nhận ra nét mặt kỳ lạ của Tề Du, tò mò hỏi:
“Có chuyện gì sao? Sao nhìn em có vẻ mờ ám vậy?”
Tề Du ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh quái, vừa cười vừa thong thả nói:
“Không có gì, mẹ em nhắn một tin bảo đã về đại bản doanh trước rồi. Em đi chơi xong thì về sau.”
“À, quà Giáng sinh của em, chị nhận rồi nhé.” Tịch Dao tiếp tục dùng bữa.
“Chị ưng ý không?”
“Rất ưng ý.”
Một lát sau, không gian bên trong nhà hàng càng trở nên yên tĩnh mà thanh nhã. Tề Thiên Vũ chậm rãi bước vào, bóng dáng cao lớn ngạo nghễ hòa lẫn khí tức bá đạo vốn có, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả những nhân viên trong sảnh lớn. Nhưng đôi mắt hắn chỉ cố định vào một điểm duy nhất—Lam Tịch Dao.
Lam Tịch Dao vừa nâng ly nước lên nhấp một ngụm nhỏ, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì liền bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang tiến dần về phía cô. Tay cầm ly nước khẽ run lên, đôi mắt trong veo mở to, biểu cảm thoáng ngạc nhiên rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái bình tĩnh.
Khoảnh khắc ấy, ký ức về nụ hôn cuồng nhiệt mà bá đạo ngày hôm đó ùa về rõ ràng như mới hôm qua. Gò má cô chợt nóng lên, hàng mi dài rung động khe khẽ như cánh bướm. Nhưng lần này, thay vì lúng túng hay hoảng loạn, Lam Tịch Dao chỉ hít nhẹ một hơi, nhanh chóng bình ổn tâm tư rồi đặt ly nước xuống, thần sắc dịu dàng mà lạnh nhạt nhìn Tề Thiên Vũ từng bước tiến lại gần.
Tề Thiên Vũ dừng chân trước bàn, ánh mắt thâm sâu khóa chặt lấy khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ của cô gái trước mặt. Trái tim vốn luôn trầm ổn của hắn bỗng nhảy loạn lên một nhịp, nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì phong thái ung dung, lịch lãm.
"Anh hai, sao anh lại tới đây?" Tề Du nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười thản nhiên nhưng đầy hàm ý.
Tề Thiên Vũ liếc nhìn cô em gái tinh quái, rồi lại nhanh chóng hướng ánh mắt về phía Lam Tịch Dao, giọng nói trầm ấm vang lên rõ ràng từng chữ:
"Anh đến tìm Tịch Dao."
Lam Tịch Dao hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thản. Cô vừa định mở miệng nói điều gì đó thì Tề Du đã khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy:
"Ra là vậy, chậc, em chợt nhớ dưới lầu có một buổi triển lãm nghệ thuật nhỏ, em đi xem một lát rồi quay lại. Hai người cứ tự nhiên trò chuyện."
Tề Du nói rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, không để Lam Tịch Dao kịp phản ứng, dáng người uyển chuyển nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
"Bé Du!" Lam Tịch Dao khẽ gọi một tiếng, nhưng người kia đã ung dung rời đi, để lại phía sau một bầu không khí ngột ngạt khó tả.
Không gian xung quanh lập tức chìm vào sự yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở của chính mình. Lam Tịch Dao thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn người đàn ông trước mặt, tim vô thức nhảy lên từng hồi mạnh mẽ.
"Ngồi được không?" Tề Thiên Vũ lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp nhưng lại có chút gì đó cẩn trọng, như sợ sẽ làm tổn thương đến người trước mặt.
Lam Tịch Dao nhẹ gật đầu, thanh âm êm dịu mà xa cách:
"Mời anh."
Tề Thiên Vũ ngồi xuống, thân hình cao lớn vững chãi toát lên khí chất bức người. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Lam Tịch Dao, trong đáy mắt chứa đầy tâm tình phức tạp khó lý giải.
"Anh tìm em có chuyện gì sao?" Cô lên tiếng trước, phá tan sự im lặng đang bao trùm giữa hai người.
Hắn trầm mặc vài giây, như đang lựa chọn câu chữ thích hợp nhất. Cuối cùng, Tề Thiên Vũ hít nhẹ một hơi, đôi mắt sắc bén như chim ưng trở nên nhu hòa vài phần, giọng hắn vang lên rõ ràng, không chút ngập ngừng:
"Tịch Dao, chuyện hôm đó... anh biết đã khiến em khó xử. Nhưng anh không hối hận."
Lam Tịch Dao thoáng giật mình, hàng mi khẽ run lên, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn chiếc ly thủy tinh trước mặt, đáy mắt mơ hồ không rõ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất