Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Tề Thiên Vũ không chút do dự, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vươn ra, phủ lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô, lòng bàn tay hắn nóng bỏng như thể muốn truyền hết hơi ấm vào tận sâu tâm trí cô. Hắn mở miệng, thanh âm trầm thấp mà mạnh mẽ, từng chữ từng chữ như được khắc sâu vào đáy tim cô:

"Anh chưa từng chắc chắn điều gì hơn lúc này."

Những tưởng lời nói ấy có thể khiến cô hoàn toàn tan chảy mà đồng ý ngay lập tức, nhưng Lam Tịch Dao lúc này lại nhẹ nhàng rút tay ra, khóe môi mềm mại hơi cong lên thành một nụ cười dịu dàng, thanh khiết mà vẫn có vài phần giảo hoạt:

"Vậy, em sẽ xem biểu hiện của anh."

Lần này đến lượt Tề Thiên Vũ ngạc nhiên, đôi mày sắc bén hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn cô chăm chú như muốn xuyên thấu những suy nghĩ phía sau vẻ mặt tinh quái ấy. Một lát sau, hắn cất giọng mang theo vài phần buồn cười xen lẫn bất đắc dĩ:

"Ý của em là...em muốn anh theo đuổi em?"

Lam Tịch Dao nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo chớp nhẹ một cái, khóe môi đỏ mọng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ, cười đến rực rỡ động lòng người:

"Không được sao?"

Cô nhỏ giọng vừa như lẩm bẩm, vừa như cố tình để anh nghe.

“Anh cũng phải cho người ta lấy lại một ít vốn chứ.”

Giọng điệu ấy, ánh mắt ấy, rõ ràng là đang khiêu khích hắn. Cô gái trước mắt, từ khi nào đã học được cách khiến hắn phải cam tâm tình nguyện chiều theo ý cô rồi?

Nhưng chẳng hiểu sao, dù là khiêu khích rõ ràng như thế, trong lòng Tề Thiên Vũ lại không có lấy một chút phản cảm. Thay vào đó, trái tim hắn dường như mềm mại hơn rất nhiều, khóe môi cũng vô thức mà khẽ cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ nhưng cũng đầy chiều chuộng:

"Được, theo ý em."

Nụ cười trên môi cô lúc này càng thêm tươi đẹp, tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ dưới ánh trăng đêm. Ánh mắt nhìn hắn không còn hoảng loạn hay do dự, mà thay vào đó là sự tự tin và điềm nhiên, như thể vừa rồi chỉ là một thử thách nho nhỏ cô đặt ra để người đàn ông trước mắt này phải chủ động tiến về phía cô một bước nữa mà thôi.

Chính thức từ hôm nay, đại thiếu gia Tề gia theo đuổi thiên kim độc nhất của Lam Bang.

***

Màn đêm huyền hoặc, ánh đèn rực rỡ như ánh hào quang thắp sáng từng góc nhỏ của Las Vegas, phồn hoa mà sa đọa đến cực điểm. Từng chiếc xe xa hoa nối đuôi nhau tiến vào trước cửa Bellagio Casino nổi danh nhất thành phố—một trong những địa bàn trọng yếu dưới sự quản lý của Tề gia, là nơi tụ tập của giới tinh anh thượng lưu, đồng thời cũng là vực sâu nuốt chửng vô số linh hồn lầm lỡ.

Cửa sòng bạc được thiết kế theo phong cách châu Âu cổ điển, từng chi tiết chạm trổ tinh xảo phản chiếu ánh đèn lộng lẫy. Hai hàng vệ sĩ đứng nghiêm cẩn ở lối vào, ánh mắt sắc bén quét qua từng người bước vào cánh cửa vàng kim kia.

Bên trong Casino, tiếng nhạc du dương xen lẫn tiếng xúc xắc và tiếng thẻ chip va chạm nhau tạo nên bầu không khí vừa mê hoặc vừa cuồng nhiệt. Tiếng hò hét của kẻ thắng và tiếng chửi rủa của kẻ thua. Dưới ánh đèn chùm pha lê treo cao, từng bàn cược đều kín người, không khí kích thích và cám dỗ bao trùm lấy toàn bộ không gian. Từng bàn cược bày biện xa hoa, những dealer xinh đẹp mỉm cười chuyên nghiệp trong bộ lễ phục sang trọng, thành thạo chia bài, chuyển chip, ánh mắt thản nhiên mà lãnh đạm, như đã nhìn thấu hết thảy dục vọng trần gian.

Tề Du bước vào với thần thái thanh lãnh như ánh trăng, vóc dáng cao gầy mảnh khảnh nổi bật giữa đám đông. Mái tóc dài mềm mại tựa dòng suối đen huyền buông xõa trên vai, gương mặt hoàn mỹ mang theo nét đẹp lạnh lùng nhưng ẩn chứa một tia lười biếng, ngạo mạn mà tự tại.

Cô không đến triển lãm nhỏ dưới khách sạn như dự định ban đầu, mà đổi hướng đến đây để dạo chơi một vòng.

Dáng vẻ cô không vội không chậm dạo quanh một vòng, tùy ý đánh giá bầu không khí xung quanh. Đáy mắt xanh đen tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng, không hề bị xáo động bởi cảnh tượng xa hoa phù phiếm trước mặt.

Một thuộc hạ trong sảnh nhận ra cô, liền đi đến cung kính cúi người.

“Tiểu thư.”

Cô hơi nghiêng đầu sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Ngân Hồ đâu?"

Thuộc hạ nhìn quanh rồi đáp nhỏ:

"Thưa tiểu thư, Ngân Hồ đại nhân có lẽ đang tuần tra ở khu vực bên khách sạn.”

Bellagio ngày nay không chỉ là Casino mà còn là khách sạn sáu sao lớn bậc nhất Las Vegas và trở thành biểu tượng du lịch xa hoa của Mỹ.

Tề Du khẽ gật đầu, chưa kịp nói gì thêm, đột nhiên từ phía bàn Roulette gần đó truyền đến một giọng nói quen thuộc mang đầy hứng khởi:

"A ha! Không ngờ hôm nay anh đây lại may mắn thế này! Thêm một ván nữa, nhanh nhanh, đặt hết vào số 17!"

Nghe thấy giọng nói này, bước chân của Tề Du khựng lại một chút, hàng mi dài chớp nhẹ rồi nhướng lên thích thú. Khóe môi cô cong nhẹ, ý cười như ẩn như hiện trong đáy mắt:

"Hôm nay đúng là khéo thật."

Cô quay người, thong thả bước về phía phát ra giọng nói ấy, thuộc hạ thấy vậy, nhanh chóng đi theo sát gót.

Tiểu thư vừa khoẻ không lâu, nay cô đến chơi ở đây. Nếu hắn bảo vệ không tốt chưa nói đến thiếu gia, lão đại và chủ mẫu. Tứ Ưng đại nhân, Lập Hộ đại nhân và Phong Vân William đại nhân sẽ ngũ mã phanh thây hắn mất. Hắn vẫn nhớ cảnh tưởng đồng nghiệp bị phạt roi.

Nghĩ tới mà cũng rùng mình!

Tại bàn Roulette, người đàn ông trẻ tuổi khí thế hăng hái, hào hoa phong nhã không ai khác chính là Lam Nhiên. Cậu hôm nay đặc biệt nổi bật, bộ âu phục màu lam đậm càng tôn lên vẻ anh tuấn, nụ cười xán lạn làm cho không ít ánh mắt của những cô gái trong sòng bạc không ngừng đảo về phía cậu.

"Lam thiếu gia hôm nay tâm trạng có vẻ không tệ." Tề Du cất giọng chậm rãi, mang theo chút ý vị sâu xa.

Lam Nhiên nghe tiếng gọi quen thuộc liền xoay người lại, khuôn mặt rạng rỡ lập tức bị doạ cho méo mó.

“Giật cả mình.”

Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ban đầu. Đôi mắt sáng lên như sao trời, môi lập tức vẽ thành nụ cười thật rộng:

"Tiểu Du? Sao em lại ở đây?"

"Hẳn là câu này em nên hỏi anh mới phải chứ?" Tề Du nhướng mày, liếc nhìn đống chip chất thành núi nhỏ trước mặt Lam Nhiên, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc: "Không ngờ anh lại thích thú những nơi thế này đấy."

Lam Nhiên bật cười thoải mái, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày đầy kiêu ngạo:

"Anh đến Las Vegas để kiểm tra tình hình tài chính cho gia tộc, tiện thể ghé qua đây kiếm chút tiền tiêu vặt. Em thấy, anh hôm nay vận khí không tồi đúng không?"

“Một lát sẽ cho em một ít tiền tiêu vặt.”

Tề Du đảo mắt qua đống chip đầy bàn, không nhịn được cong môi, khóe mắt khẽ nhếch lên một tia giảo hoạt:

"Tự tin vậy sao, Lam thiếu gia thật sự không sợ một lát lại thua sạch vốn liếng rồi bị chú Lam Tư quở trách à?"

Lam Nhiên nghe vậy hơi ngừng lại, vẻ mặt vờ nghiêm túc nhưng đáy mắt vẫn không giấu nổi ý cười tinh nghịch:

"Đùa à, anh đây đường đường là nhị thiếu gia Lam Bang, chút tiền cỏn con này mà còn không trả nổi thì mặt mũi biết giấu vào đâu."

Lam Nhiên nói xong, ánh mắt liền chuyển hướng, có chút ý vị sâu xa mà lướt qua thuộc hạ đứng sau lưng Tề Du. Khóe môi cậu nhẹ nhàng cong lên, tạo thành nụ cười như có như không, cúi người xuống, ghé sát vào vành tai nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh, cố tình dùng âm thanh vừa đủ để cô nghe rõ từng chữ:

"Em nói xem, nếu anh thua thật thì chỗ này của nhà em có cho anh ghi sổ không?"

Thanh âm này tuy nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra ý tứ trêu ghẹo rõ rệt. Tề Du nghe xong, vẻ mặt không hề có chút biến đổi lớn, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu sang, đôi mắt xanh đen như hồ sâu khẽ cong thành hình bán nguyệt, khóe môi cô cong nhẹ, tạo nên một nụ cười thanh lãnh nhưng tràn đầy uy quyền, thản nhiên đáp lại:

"Chuyện này à, Lam thiếu gia tốt nhất không nên thử. Ghi sổ thì được, nhưng lãi suất của Tề gia bọn em... không thấp đâu."

Lời nói vừa buông ra, khí thế lạnh lùng đầy ngạo khí lập tức lan tỏa khắp xung quanh. Người thuộc hạ phía sau nghe vậy cũng khẽ cúi đầu, nhịn không được mà nở nụ cười thầm, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị như cũ.

Lam Nhiên nghe cô đáp lại như thế, liền phá lên cười đầy sảng khoái, vẻ mặt tràn đầy hứng thú. Tiếng cười của cậu hòa vào không gian ồn ào, náo nhiệt của sòng bạc, tựa như gió xuân lướt qua, khiến người nghe cũng phải vô thức cảm thấy tâm trạng thư thái hơn.

"Ha ha, quả nhiên tiểu thư Tề gia có bao giờ cho ai đường sống, nể mặt em hôm nay, anh sẽ không đánh cược nữa. Đi thôi, đi uống với anh vài ly!"

Ads
';
Advertisement