Chương XXVI. Em chê khăn tôi?
Ngực cô thắt lại trong khoảnh khắc. Cô không dám gọi. Sự việc ở Myanmar lần trước là cô đã gây phiền phức cho Tề Thiên Vũ lắm rồi. Nếu giờ còn gọi nhờ giúp đỡ nữa, không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào đây. Nhưng giữa sự hỗn loạn, Tề Thiên Vũ là cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
Cắn môi, cô quyết định nhắn tin:
"Thiên Vũ, em đang gặp vấn đề ở New York. Có thể nhờ anh cử người hỗ trợ không? Em xin lỗi vì làm phiền."
Sau khi gửi đi, cô khẽ thở dài. Cô không trông mong nhiều rằng Tề Thiên Vũ có thể sẽ đọc tin nhắn, hoặc không. Và nếu anh phản hồi, chắc có lẽ anh cũng chỉ cử vài người đến hỗ trợ cô, thế là đủ rồi.
Hai giờ sau.
Tịch Dao vẫn ngồi đó, ly cà phê trên bàn đã nguội lạnh. Bên ngoài, hơi lạnh khiến cho cửa kính vốn trong trẻo đã bị mờ đi toàn bộ.
Cánh cửa quán cà phê bật mở, một luồng gió lạnh ùa vào. Tịch Dao ngước mắt lên, và thời gian như ngừng lại.
Một bóng người cao lớn bước vào, dáng vẻ mạnh mẽ mà thanh thoát. Đôi chân dài sải bước chậm rãi, từng bước như mang theo sức ép vô hình làm tất cả phải nín thở
Là…Tề Thiên Vũ.
Anh khoác một chiếc áo dạ màu đen dài, cổ quấn khăn, tay mang bao da, ánh mắt lãnh đạm và sắc bén khiến cả quán cà phê như đông cứng.
Tịch Dao bàng hoàng, đôi môi khẽ mở: "Anh..."
Tề Thiên Vũ không đáp. Anh bước thẳng tới bàn cô, kéo ghế ngồi xuống.
“Nói vấn đề em gặp phải đi.”
Tịch Dao lúc này mới hoàng tỉnh, cô kể lại chi tiết sự việc cho Tề Thiên Vũ nghe.
Anh không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho ai đó:
"Rút sạch người của chúng. Toàn bộ khu vực trong bán kính một dặm phải an toàn tuyệt đối. Tôi không muốn thấy bất kỳ sai sót nào."
Sau khi cúp máy, anh ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. "Em ổn không?"
Tim Tịch Dao đập thình thịch. "Sao... sao anh lại ở đây?"
"Em nhắn tin." Anh trả lời ngắn gọn, như thể chuyện anh đích thân đến là điều hiển nhiên.
Cô lắp bắp: "Em chỉ nghĩ... anh sẽ cử người đến."
"Đây là New York," anh cắt ngang, giọng nói trầm thấp đầy uy quyền. "Nếu em có vấn đề gì trên địa bàn chính của Tề gia thì tôi biết ăn nói làm sao với chú Lam Tư, hơn nữa phòng hờ đám thuộc hạ tay chân thô cứng kia mắc sai lầm, tôi vẫn nên đích thân đi.”
Lời nói đơn giản ấy như mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Tịch Dao. Cô quay mặt đi, cố che giấu cảm xúc. "Em nghĩ anh sẽ bận..."
Tề Thiên Vũ cắt ngang, giọng lạnh như băng “Cũng không tốn nhiều thời gian đến vậy.”
Tịch Dao đang không biết nên nói gì tiếp theo thì Nguỵ Lâm từ ngoài cửa đi vào, báo cáo tình hình với Thiên Vũ.
“Đã rút sạch người của chúng rồi ạ.”
“Tra thử xem kẻ nào ban ngày ban mặt lại muốn dài tay hành sự trên địa bàn của Tề gia.”
Nguỵ Lâm lúc này có chút chần chừ.
“Thiếu gia, bọn chúng…đã tự sát hết rồi.”
Tề Thiên Vũ nghe xong, không biểu lộ biểu cảm gì mà chỉ gật đầu nhận tin, anh nhìn sang Tịch Dao. Có lẽ vì lạnh mà má cô ửng hồng cả một mảng. Thấy thế, Tề Thiên Vũ cởi chiếc khăn choàng nơi cổ ra và đưa sang Tịch Dao, anh không nói gì nhưng từ hành động cũng đủ biết ý của anh là gì.
Tịch Dao thấy hành động của Thiên Vũ thì thoáng chậm nhiệt, cô cứ nhìn chiếc khăn trên tay anh.
“Em chê khăn tôi à?”
Nghe lời này của Tề Thiên Vũ thì Tịch Dao như hồi tỉnh, cô liền xua tay nói không có. Tịch Dao định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt không cho người khác phản bác của Thiên Vũ thì cũng ngoan ngoãn đưa tay nhận. Miệng có phần lí nhí nói cảm ơn anh.
“Giờ em đi đâu? Tôi đưa em đi.” Tề Thiên Vũ chỉnh lại cổ áo khoác.
“Không, không cần đâu.” Tịch Dao xua tay lần nữa “Em chỉ đi dự hội thảo ở gần đây thôi, em không muốn làm phiền anh thêm.”
“Phiền?” Anh cười nhạt, đứng dậy. “Lam Tịch Dao, em không phải là người có thể làm phiền tôi. Đi thôi, nếu em không muốn phiền tôi, vậy thì tôi cũng đến hội thảo, dù sao tôi cũng chưa từng đi dự hội thảo kiểu này, coi như đi cho có thêm hiểu biết ngoài kia. Tôi sẽ tiện đường cho em đi cùng.”1
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ giao nhau, và Lam Tịch Dao không thể ngăn được trái tim mình run rẩy.
Tia nắng mờ ảo phản chiếu nơi các toà nhà kính, lướt qua khung cửa kính của chiếc Kombat T98, tạo nên những vệt sáng phản chiếu trên bề mặt kim loại đen bóng. Trong khoang xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng động cơ trầm ổn và nhịp thở đều đặn của hai người ngồi kế nhau.
Khi bài thuyết trình kết thúc, Tịch Dao đứng dậy, nhưng vì vội vàng, cô vô tình va phải một người đàn ông đi ngang qua.
“Xin lỗi...” Cô cúi đầu, lùi lại một bước, nhưng không may gót giày của cô vấp phải mép thảm.
Ngay lập tức, một bàn tay rắn chắc nắm lấy khuỷu tay cô, giữ cô đứng vững.
“Cẩn thận.” Giọng nói trầm ấm vang lên, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh bên tai.
Lam Tịch Dao ngẩng đầu, trái tim đập loạn nhịp khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô. Trong giây phút ấy, thế giới xung quanh như ngừng lại, chỉ còn hai người họ tồn tại.
“Em vẫn ổn chứ?” Tề Thiên Vũ hỏi, đôi mắt lạnh lùng nhưng giọng điệu lại dịu dàng bất ngờ.
“Em... em ổn.” Cô rụt tay lại, cúi đầu che giấu sự ngại ngùng.
Anh không nói thêm, nhưng khi thấy cô bước đi loạng choạng, anh lặng lẽ đặt tay lên lưng cô, dẫn cô rời khỏi khu vực đông người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất