Chương XXXIV. Thẩm phán đến từ địa ngục
Tề Du đứng thẳng người, trông cô chẳng có vẻ gì là vừa trải qua cuộc ẩu đả cả. Tay cô khẽ đưa lên, từ ống tay áo lộ ra một chiếc phi tiêu nhỏ gọn, sáng bóng dưới ánh mặt trời.
Đó là món quà mà Tề Thiên Vũ đã tặng cô trước khi cô đến Châu Phi, một "món đồ chơi" được thiết kế tại xưởng vũ khí của Tề gia, tận dụng những thiết bị thừa từ quá trình sản xuất. Lưỡi dao làm bằng hợp kim siêu nhẹ, sắc bén đến mức có thể chặt đứt một ngón tay chỉ bằng một cái phẩy nhẹ. Bên trong cán dao còn ẩn giấu một ống thuốc độc cực nhỏ, đủ để gây tê liệt hoặc thậm chí là tử vong trong tích tắc.
"Nếu em cần dùng đến nó, hãy chắc chắn rằng đối phương không thể đứng dậy được." Tề Thiên Vũ đã nhắn nhủ cô như vậy.
Tề Du xoay xoay con dao phi tiêu trên tay, bước chân thong dong tiến đến gã đầu đinh đang nằm ôm hạ bộ rên rỉ. Hắn ta nằm gần cô nhất, vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn. Không biết cố tình hay vô ý, Tề Du dẫm giày bảo hộ lên bàn tay hắn ta, rồi chậm rãi ngồi xuống trước mặt gã.
“Á!” Tiếng rên rỉ bật ra, nhưng gã không dám la lớn hơn. Cơn đau từ hạ thân và bàn tay hòa lẫn thành một nỗi thống khổ không thể chịu đựng.
Tề Du cúi người xuống, mặt đối mặt với gã. Khoảng cách không gần nhưng gã có thể cảm nhận hơi thở lạnh lẽo từ cô – không nóng nảy, không giận dữ, mà chỉ là sự lãnh đạm đến tàn nhẫn.
“Lúc nãy,” giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo áp lực đè nặng, “ông nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào?”.
Ánh mắt sắc như dao của cô ghim thẳng vào hồn gã, khiến gã lạnh toát cả sống lưng. Dù khí trời ở Sudan nóng bức đến khó chịu, nhưng trong giây phút này, gã như bị đông cứng lại.
Hắn không trả lời, hoặc có lẽ không dám trả lời. Nhưng sự im lặng của hắn chẳng giúp ích được gì. Tề Du mỉm cười, một tia sáng lạnh lẽo đã lóe lên trước mắt. Không đợi thêm một giây nào, cô vung tay. Chiếc phi tiêu lướt qua không khí, tạo nên âm thanh sắc gọn như tiếng dao cắt lụa. Gã đầu đinh còn chưa kịp phản ứng thì vô số dòng máu mảnh đã chảy xuống từ gò má.
Chiếc dao phi tiêu đã cắt ngang hai con mắt của hắn.
Gã gào thét đến mức không ra tiếng, quằn người ôm lấy hai con mắt đã bị rạch của mình.
Tề Du đứng dậy, phủi phủi tay, ánh mắt vẫn bình thản như cô chẳng làm ra hành động gì đáng sợ cả. Cô quay sang hai tên còn lại đang cố lết người lùi xa, giọng cô thản nhiên: "Mấy người đi đâu thế? Không chơi nữa sao?"
Những người dân xung quanh nuốt nước bọt, lúc nãy bọn họ cầu xin Đấng Allah bảo hộ sai người rồi không?
Tề Du đi đến gã mặt sẹo cũng là gã đầu têu, gã trừng mắt, cố di chuyển tránh xa người con gái đáng sợ đang tiến về phía gã nhất có thể.
Tề Du bỗng dừng bước, đưa tay ném dao phi tiêu trong tay ghim chặt vào trán gã sẹo.
Gã trợn tròn mắt, cơ thể co giật mấy cái rồi gục xuống, bất động. Máu từ vết thương trên trán chảy dọc xuống khuôn mặt hắn ta, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.
Tề Du thở hắt ra một hơi, liếc sang kẻ gãy tay đang bò lết.
“May là miệng ông chưa mở ra, nhưng mắt của ông thì.”
“Đi đến khu của chúng tôi, dù sao tôi cũng phải trả ơn cho cô chứ” Aisha cười tít mắt, chạy ngược lại nắm tay Tề Du. Không để cô kịp phản kháng đã kéo cô về phía chiếc xe Jeep của Phó Tư Dạ.
Tề Du nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu đồng ý. Cô cũng tò mò muốn biết "khu của chúng tôi" là nơi như thế nào.
Họ cùng nhau bước lên chiếc xe Jeep của Phó Tư Dạ. Chiếc xe lao vút đi, bỏ lại khu chợ ồn ào, náo nhiệt sau lưng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất