Chương 71. Con đường bạch đạo
Con đường bạch đạo.
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng như một tiếng chuông gióng lên giữa căn phòng.
Gã ngả người dựa vào ghế. Gương mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt nhìn cô gái trước mặt như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ.
“Bạch đạo? Tề tiểu thư, em đang đùa với anh đúng không? Tề gia từ trước đến nay…”
“Em biết,” Tề Du ngắt lời, đôi mắt sắc bén như ánh lưỡi kiếm lóe lên trong thoáng chốc. “Tề gia từ trước đến nay là một biểu tượng của hắc đạo, một gia tộc mà đến cả các nguyên thủ quốc gia hay phe cánh bạch đạo cũng phải dè chừng. Nhưng em không muốn đi mãi con đường đó. Em muốn mở ra một cánh cửa mới cho gia tộc mình.”
Lý Tây Hoa nhìn cô một lúc lâu, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại đầy nghi hoặc.
“Con bé này, em nghĩ dễ vậy sao? Thế giới này không có chỗ cho những lý tưởng mơ hồ đâu, Tiểu Du.”
“Không dễ,” cô khẳng định, giọng nói chắc nịch. “Nhưng không có nghĩa là không thể.”
Cô dời tầm mắt từ Lý Tây Hoa, dừng lại nơi khung cửa sổ lớn, ánh sáng dịu nhẹ của buổi chiều tà hắt lên gương mặt nghiêm nghị. “Đó là lý do em phải cẩn thận che giấu thân phận. Nếu mọi người biết em là ai, em sẽ không bao giờ được họ chấp nhận. Mọi hành động, lời nói của em đều sẽ bị soi xét dưới cái bóng quá lớn của gia tộc.”
Lý Tây Hoa ngả người ra sau, một tay khẽ gõ nhịp trên tay vịn ghế, ánh mắt sắc bén không giấu được vẻ phức tạp.

Tề Du khẽ cười, tiếng cười như chuông bạc ngân vang trong căn phòng tĩnh lặng. Cô nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ tự tin pha lẫn chút ngông nghênh. “Về chuyện kia, em xin cảm tạ trước. Nhưng yên tâm đi, em sẽ không làm phiền anh đâu. Con đường em chọn, phong ba mưa bão, em tự mình gánh vác. Thiên quân vạn mã, em cũng sẽ một mình tiến lên.”
Lý Tây Hoa nhướng mày, đôi mắt lộ rõ vẻ thách thức. “Ông đây muốn thay em gánh thì sao? Em cản nổi không?”
Tề Du nghiêng người, nhếch môi “Trợ lý Du, không dám cản Đại sứ Lý,”
“Trợ lý Du?”

Ads
';
Advertisement