Chương 674: Ta nói được là được
Các cao thủ phi thăng từ đại lục lên tiểu thế giới Tam Thiên đều có cảnh giới Tam Chuyển, nhưng những người đó đều đã sống trên một trăm năm.
Tuổi thọ của võ giả sẽ tăng theo cảnh giới nhưng nếu chưa đến cảnh giới Vũ Tiên thì bề ngoài vẫn già đi, sức khỏe vẫn yếu hơn qua năm tháng.
Chỉ có điều là Chu Kiệt không hề biết, tuy Mục Vỹ trông mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã là cao thủ cảnh giới Chuyển Thể rồi.
Vì mạnh hơn bọn Thiên Kiếm Tử mà hắn ta nói rất nhiều nên dĩ nhiên Mục Vỹ sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
"Chu béo, tên tạp dịch ngươi nói đây hả? Mục Vỹ đúng không?"
"À, đúng đấy ạ Liêu sư huynh!", Chu Kiệt cười nịnh, kính cẩn nói: "Hắn ở tầng thứ tám của cảnh giới thân xác nhưng đang bị thương, sư huynh cho hắn một công việc nhẹ nhẹ chút nhé".
"Công việc nhẹ à, cũng phải...", Liêu Minh là một tên gầy nhom và xấu xí. Gã ngoắc tay với Chu Kiệt.
"Đây là mười Linh Tinh hạ phẩm, xin Liêu sư huynh nhận cho".
Chu Kiệt càng tỏ ra khúm núm hơn, hắn ta cười hớn hở nhìn Liêu Minh.
"Ha ha... Tốt lắm, Chu Kiệt à, cả Vô Hà Phong này ngươi là hiểu chuyện nhất đấy. Đúng lúc bọn đệ tử ngoại môn Ưng Tinh Nhi cưỡi linh thú tới, ngươi trông nom đi".
Mục Vỹ nhíu mày.
"Ơ kìa? Chu Kiệt, tiểu tử ngươi dẫn đến không phục hả?"
"Làm gì có!", Chu Kiệt thấy Mục Vỹ đứng yên tại chỗ bèn đi tới kéo hắn lại, giải thích: "Hắn không biết chỗ thôi mà, ta đưa hắn đi ngay!"
Hắn ta nhanh chóng kéo Mục Vỹ đi.
"Ban nãy ngươi làm gì vậy?", Chu Kiệt trừng mắt nhìn Mục Vỹ: "Liêu Minh là quản sự ở đây, lại còn là đệ tử ngoại môn, cấp bậc cao hơn chúng ta rất nhiều, ngươi không được nhìn hắn như thế".
"Sao ngươi đưa Linh Tinh cho hắn?"
"Không đưa là hắn làm khó ngươi ngay, trông nom linh thú cũng xem như là việc nhẹ rồi. Không sao đâu, mười Linh Tinh hạ phẩm thôi, mấy ngày tới ta làm việc nhiều chút là kiếm về được rồi, Bạch sư tỷ vui sẽ thưởng cho ta thôi!"
"Cho ngươi này!"
Trong lúc Chu Kiệt lắc đầu, Mục Vỹ xòe tay thả một đống Linh Tinh xuống. Chỗ Linh Tinh đó chất thành một ngọn núi nhỏ ngay trước mặt hắn ta.
Nhìn những viên Linh Tinh hạ phẩm kia, Chu Kiệt ngạc nhiên đến nỗi sững sờ.
Chỗ này ít nhất cũng phải đến nghìn Linh Tinh, Mục Vỹ lấy từ đâu đây?
"Ngươi... đừng nói là ngươi trộm đấy chứ?"
Chu Kiệt hoang mang hỏi.
"Ta kiếm được từ nhiệm vụ nên đừng lo. Ngươi đã cứu mạng ta, ta phải báo đáp ngươi mới phải!"
"Ta không thể nhận, ngươi phải dành dụm lắm mới được chừng này, ta nhận thì ngươi biết lấy gì mà dùng?", Chu Kiệt khoát tay từ chối.
"Ngươi không cần thì ta lấy!"
Chưa đợi Chu Kiệt nói xong, một tiếng cười âm hiểm vang lên, không ngờ tên Liêu Minh bám theo tới đây. Gã nhìn Linh Tinh chất đống dưới đất với đôi mắt sáng ngời.
"Ha ha... Chu Kiệt này, ta ngạc nhiên khi thấy tên tạp dịch ngươi kêu tới để dành được nhiều thế này lắm đấy. Nhìn lướt qua chắc cả nghìn viên Linh Tinh luôn chứ ít gì, được đấy được đấy!"
Liêu Minh vừa cười oang oang vừa vươn tay tới hòng cướp Linh Tinh đi.
"Liêu sư huynh, không được, không được đâu Liêu sư huynh!"
Chu Kiệt hốt hoảng ngăn cản.
"Liêu sư huynh, đây là số Linh Tinh Mục Vỹ vất vả kiếm được và dành dụm suốt một năm đấy ạ, sư huynh không thể lấy được, ta cầu xin sư huynh!"
"Cút ra chỗ khác coi!"
Liêu Minh bạo lực đánh một cú vào người Chu Kiệt. Dù gì gã đã tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong khi Chu Kiệt chỉ đang ở cảnh giới thân xác mà thôi, hắn ta phải oằn mình chịu trận rồi.
Cú đấm đó làm Chu Kiệt phun một ngụm máu rồi ngã nhào xuống dất.
"Đã nể mặt ngươi rồi còn dám láo lếu với ta à?"
Liêu Minh hừ lạnh: "Nói cho ngươi biết, ta mới là chủ quản của Vô Hà Phong này, dám không giao nộp Linh Tinh cho ta, muốn chết rồi phải không!"
Mặt Chu Kiệt trắng như giấy, hắn ta loạng choạng đứng dậy.
"Đó là của Mục Vỹ mà Liêu sư huynh, sư huynh thật sự... Hay ta đưa sư huynh hai trăm Linh Tinh của ta..."
"Ôi trời, thằng nhãi này còn à? Lấy ra nhanh!"
Liêu Minh nhếch mép giật lấy hai trăm Linh Tinh rồi đá bay Chu Kiệt ra ngoài, cười sằng sặc: "Đa ta hai sư đệ nhé, ta sẽ xếp cho tụi bây công việc nào dễ thở một chút, ha ha..."
"Liêu sư huynh..."
Chu Kiệt muốn nài nỉ nhưng lúc này còn không đứng nổi nữa là.
Chỉ còn lại Mục Vỹ đứng một bên là chưa nói gì.
Linh Tinh?
Lúc còn ở Trung Châu trên Thiên Vận Đại Lục, hắn đã có mấy trăm triệu Linh Tinh rồi, đến Đông Hoang lại càng có nhiều hơn, bởi thế một nghìn Linh Tinh hạ phẩm hoàn toàn là chuyện nhỏ với hắn.
Dù vậy, hành động của Liêu Minh vẫn khiến cho Mục Vỹ nổi ý muốn giết gã.
Chỉ là bây giờ hắn đang bị thương nặng, kinh mạch trong cơ thể chỉ còn một phần rất nhỏ là tiếp nối nhau, cảnh giới về lại Linh Huyệt tầng thứ chín.
Tuy đối phó với một tên Liêu Minh thấp kém vẫn được nhưng Mục Vỹ không định ra tay, chỉ đứng yên lạnh lùng bàng quan.
Hắn đỡ Chu Kiệt dậy sau đó đi ra một bên, lấy một số thảo dược bên túi ra rồi bắt đầu cho bọn linh thú ăn.
"Mục Vỹ, xin lỗi, do ta hết!"
Chu Kiệt cực kỳ xấu hổ: "Ta không biết hắn quay lại, hại ngươi mất cả nghìn Linh Tinh rồi".
"Không phải ngươi cũng bị cướp hai trăm đấy sao?'
Mục Vỹ nhẹ cười an ủi: "Không sao cả, mất Linh Tinh thì kiếm lại thôi, ngươi không có chuyện gì là được. Ban nãy ngươi bị hắn hết đấm rồi đá, bị thương khá nặng đấy, tối về ta giúp ngươi trị thương, ta có nghiên cứu chút ít về luyện đan".
"Hả? Không sao không sao, chúng ta có tiền mua dược liệu luyện đan đâu!"
"Chỉ cần chỗ dược liệu này là xong!"
Mục Vỹ mỉm cười quơ quơ hai thứ dược thảo đang cầm.
"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh? Cái này là thức ăn cho linh thú mà, đâu có chữa thương được!"
Chu Kiệt cười trừ, lắc đầu nói với Mục Vỹ.
"Ta nói được là được!"
Hắn không giải thích, tiếp tục cho linh thú ăn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất