Chương 727: Đâm sau lưng
“Lục Nguyên Tụ Thiên Khí, tăng sức cho ta!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, một tia sáng màu trắng phóng lên cao trên kiếm Phá Hư, sức mạnh khủng khiếp ấy lập tức tuôn trào.
Đó là một luồng sức mạnh khác chân nguyên hoàn toàn, nó cực kỳ mạnh mẽ.
Trông thấy đòn phản công này của Mục Vỹ, Tước Thải Y và Phần Phiêu Tuyết đều ngẩn ra tại chỗ.
Bọn họ không ngờ một Mục Vỹ chuyên nhận thua, không dám thi đấu trong cuộc thi lại bùng nổ sức mạnh tới mức này.
Khi sức mạnh ấy bùng phát, uy lực từ một kiếm của Mục Vỹ đã tăng vọt. Hắn vốn không thể lưu lại vết thương trên người con rồng lửa thì bây giờ vừa vung một kiếm ra, một chân trước của con rồng lửa ấy đã chảy máu.
“Hử? Sức mạnh gì vậy?”
Đến Phệ Hồn Tâm Hoả cũng phải sợ hết hồn.
Nó sống cả vạn năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này.
“Sức mạnh gì ư? Sức mạnh để giết ngươi đấy!”
Mục Vỹ hô một tiếng rồi lao lên.
Bây giờ, Phệ Hồn Tâm Hoả không còn dám coi thường hắn nữa.
Trùm sáng đen kịt co lại, sau đó hoá thành hình dáng của một người mặc y phục đen.
Người đó cầm một thanh đại đao cùng màu rồi nhanh chóng lao lên tấn công.
Uỳnh, kiếm Phá Hư của Mục Vỹ dần trở nên yếu thế.
Đối phó với thiên hoả, hiển nhiên bán thánh khí sẽ thể hiện hơi kém một chút.
Sự kém cỏi này là ở phương diện binh khí.
“Xem ra chuyến này về, mình phải nâng cấp tiếp cho kiếm Phá Hư mới được!”
Có lẽ chuyến đến núi Thiên Tuyển này, hắn có thể thu thập đủ chín nguyên khí và đột phá lên cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.
“Tiểu tử, chết đi!”
Sức mạnh của Phệ Hồn Tâm Hoả cũng bùng nổ, mỗi lần nó tấn công đều như đánh thẳng vào linh hồn của Mục Vỹ.
Nếu không nhờ có Tru Tiên Đồ, Mục Vỹ nghĩ mình đã hộc máu từ lâu rồi.
May là Tru Tiên Đồ vẫn đủ sức để đối phó với Phệ Hồn Tâm Hoả.
“Ngươi làm gì thế hả? Không ra tay là ta gục đấy!”
“Từ từ đã!”
Mục Vỹ bình thản nói: “Chờ Phần Phiêu Tuyết và Tước Thải Y không chống đỡ được nữa thì ta sẽ ra tay”.
“Chỉ sợ ngươi sẽ chết trước thôi!”
“Có ngươi rồi thì ta chết sao được!”
Mục Vỹ mỉm cười, tiếp tục giơ trường kiếm lên.
Lần này, hắn liên tục chém từng đường kiếm quen thuộc ra.
Nhưng mỗi khi chém một kiếm ra, khí thế của Mục Vỹ lại giảm bớt đi một chút, còn Phệ Hồn Tâm Hoả thì ngược lại.
“Tiểu tử kia, chết đi!”
Phệ Hồn Tâm Hoả đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Nó chém từng đao xuống, nếu là người khác chắc đã chết từ đời.
Nhưng không rõ trong hồ linh hồn của tiểu tử này có thứ gì mà mãi hắn vẫn chưa chết!
Lúc này, cuối cùng thì Phệ Hồn Tâm Hoả đã không chịu được nữa, nó rút hết sức mạnh đang chèn ép Tước Thải Y và Phần Phiêu Tuyết về để dồn lực tấn công Mục Vỹ.
“Thời cơ đến rồi!”
Thấy Phệ Hồn Tâm Hoả không tấn công hai cô gái nữa, Mục Vỹ tỏ vẻ mừng rõ rồi nghênh chiến.
Ầm…
Tiếng đao kiếm va chạm vang lên, hồ nước trở nên vô cùng ầm ĩ.
Hắc khí trong không gian cũng phân tán.
Hai cô gái thì đã hoàn toàn ngây người.
Hơi nước tản ra càng khiến hai người họ thêm đờ đẫn.
Phệ Hồn Tâm Hoả giơ đao lên chém Mục Vỹ, nhưng khi còn cách Mục Vỹ khoảng một bàn tay, thanh đại đao của nó đã bị mắc kẹt, không thể bay tiếp được nữa.
Nó quay người lại mới phát hiện không biết nước trong hồ đã dậy sóng từ lúc nào, cho nên nó mới không thể di chuyển được.
“Cửu Trọng Ngọc Thuỷ, sao ngươi có thể điều động Cửu Trọng Ngọc Thuỷ hả?”
Phệ Hồn Tâm Hoả tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Sao ta lại không làm được?”, Mục Vỹ mỉm cười rồi tung chiêu, hai con rồng nước lập tức bay từ dưới hồ lên.
Bọn chúng dài cả trăm nghìn trượng, hoàn toàn áp đảo Phệ Hồn Tâm Hoả.
Lúc này, hai cô gái đã hoàn toàn chết lặng.
Phệ Hồn Tâm Hoả bị khống chế rồi ư?
Mục Vỹ đã điều khiển được nước ở dưới hồ từ khi nào vậy?
“Giết!”
Song, khi thấy Mục Vỹ sắp thành công, Tước Thải Y chợt hét lên một tiếng rồi tấn công hắn.
“Ai thuần phục được thiên hoả thì nó sẽ thuộc về người đó, Vỹ Mộc, bây giờ ngươi vẫn chưa làm được điều đó nên chúng ta giao đấu để tranh giành, như vậy sẽ không phải là phạm quy!”
Tước Thải Y mặc chiếc áo lông vũ bảy màu, cầm kiếm sấm sét tấn công.
“Tiện nhân!”
Mục Vỹ quát: “Nếu không có ta thì cô chết lâu rồi, thế mà giờ còn định tranh thiên hoả với ta, cô chưa đủ tuổi đâu!”
Đang nói thì Mục Vỹ phụt một tiếng, có một thanh đoản kiếm đã đâm xuyên qua người hắn.
Máu tươi chảy từ ngực ra, mặt Mục Vỹ tái mét.
Hắn dồn hết tâm trí để điều khiển Hắc Ngục Ngân Thuỷ và Cửu Trọng Ngọc Thuỷ khống chế Phệ Hồn Tâm Hoả nên mới bị Tước Thải Y làm phân tâm, nhưng hắn không ngờ rằng vẫn còn một kẻ đâm sau lưng khác.
“Cút!”
Mục Vỹ hô lên rồi vung kiếm, ép người phía sau phải lùi bước, ngực hắn vẫn đang chảy máu.
“Phần Phiêu Tuyết!”
Mục Vỹ lạnh mặt khi nhìn thấy người đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất