Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 746: Lưu Ly Kim Thân

"Hàn Thiên Vũ!"

Mục Vỹ híp mắt nhìn người vừa đến một cách dè chừng.

Nếu như lúc này không có Hàn Thiên Vũ, hắn hoàn toàn có thể dựa vào Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hóa để ngưng tụ chín nguyên tố với nhau, đột phá cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất, tiến vào Vũ Tiên tầng một, ngưng kết ra Đại Đạo Kim Đan.

Nhưng sự hiện diện của Hàn Thiên Vũ nói cho Mục Vỹ biết rằng hắn không còn thời gian tiến cấp nữa.

Chẳng qua đã tụ tập đủ chín nguyên tố, dù người mà hắn phải đối đầu lần này là Hàn Thiên Vũ đi chăng nữa cũng phải liều mạng đến cùng.

Cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất đấu với cường giả có cảnh giới Lưu Ly Kim Thân - Vũ Tiên tầng thứ ba. Nhìn kiểu gì cũng không có phần thắng.

Nhưng Mục Vỹ không muốn bỏ cuộc.

Kiếm Lôi Xà nơi tay, mảnh trời giăng lưới sấm trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất cho Mục Vỹ.

"Ngươi tính đấu với ta luôn cơ à?"

Hành động của Mục Vỹ làm Hàn Thiên Vũ thấy hài hước vô cùng.

Gã không ngờ hắn dám phản kháng trong tình thế này!

"Ngươi lấy cái gì đấu với ta? Thánh khí ngươi đang cầm hay Bổ Thiên Thạch vừa lấy được?"

Ánh hào quang lưu ly bao trùm quanh thân Hàn Thiên Vũ.

Vầng sáng lưu ly ấy chỉ tỏa ra màu vàng nhẹ nhàng chứ không gay gắt, hết sức trong veo!

Vũ Tiên tầng một tu luyện ra Đại Đạo Kim Đan, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai là ngưng kết Thiên Cương Chi Khí xoay quanh người, hình thành tầng phòng ngự kín kẽ, không một luồng gió nào có thể lọt vào.

Lưu Ly Kim Thân chính là tầng thứ ba của cảnh giới Vũ Tiên.

Lưu Ly Kim Thân là một chiếc giáp kiên cố, có thể bắn ra kim cương lưu ly. Đây là đòn công kích mang tính sát thương rất dữ dội.

Cảnh giới Vũ Tiên có tổng cộng mười tầng. Mỗi một lần biến hóa, mỗi một lần tiến cảnh đều gian nan như trèo non lội suối.

"Ta sẽ cho ngươi biết kiếm tâm ngươi ỷ vào buồn cười đến đâu!"

Lưu Ly Kim Thân tỏa sáng nhè nhẹ xung quanh Hàn Thiên Vũ. Những tia chớp đen hoàn toàn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của gã.

Dù gì cũng là thiếu cung chủ của Cửu Hàn Thiên Cung, Hàn Thiên Vũ tu luyện đến cảnh giới Lưu Ly Kim Thân cũng không bất ngờ.

Điều làm người ta ngạc nhiên là toàn bộ Lưu Ly Kim Thân của gã được bảo vệ bởi một lớp băng. Hơi lạnh nhè nhẹ ấy tràn ra từ trong người gã, thật hãi hùng.

"Cửu Hàn Khốn Thiên Tỏa!"

Hàn Thiên Vũ nói lớn, chín xiềng xích vùn vụt phóng ra từ trong cơ thể. Chín xiềng xích đều ánh màu băng lam, phát ra hơi lạnh kinh khủng khiến những ai có mặt tại đây đều run cầm cập.

Đó là hơi lạnh đặc trưng của thuộc tính băng.

Tuy kiếm tâm của Mục Vỹ xuất phát từ trái tim nhưng hắn vẫn hơi chật vật trong khi chống đỡ khí lạnh buốt giá này.

Thật ra kiếm tâm đủ mạnh để triệt tiêu áp lực Hàn Thiên Vũ gây ra nhằm điều khiển, khống chế Mục Vỹ, nhưng khí lạnh ấy buốt đến mức như đi vào trong xương tủy, Mục Vỹ chẳng biết làm thể nào để chống lại nó.

"Ngươi tự tin quá đấy!"

Nhìn Hàn Thiên Vũ, kiếm Lôi Xà của Mục Vỹ phát ra tiếng uỳnh uỳnh vang vọng. Tiếng sấm sét gõ vào lòng hắn nghe như tiếng gầm thét của hoang thú thời viễn cổ.

"Ầm ầm!", sức mạnh sấm sét điên cuồng hội tụ tại kiếm Lôi Xà của Mục Vỹ. Lúc này, Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện ẩn chứa trong người hắn cũng quay cuồng, gợi ra tia sét đen như mực xung quanh.

Dần dần, một lôi xà dài trăm trượng hình thành trước mắt Mục Vỹ.

Lôi xà với sức mạnh sấm sét cuồng bạo khè lưỡi, đôi mắt bảy màu lấp lánh trong khi thân của nó lại đen nhẻm.

Bước ra một bước, Mục Vỹ đứng trên đỉnh đầu lôi xà rồi nhìn Hàn Thiên Vũ.

"Trò trẻ con!"

Thấy hành động này của hắn, Hàn Thiên Vũ cười nhạo rồi giẫm chân làm phát ra tiếng rắc rắc rắc. Gã từ từ được đẩy lên cao, dưới chân xuất hiện một con băng long dài trăm trượng.

Lôi xà đối đầu với băng long, thuộc tính lôi cuồng nộ và khí tức hàn băng lan tỏa ra xung quanh.

Lôi xà khè lưỡi, Mục Vỹ đứng trên đầu nó thì cầm thanh kiếm phát tia sét ở đằng sau như một cái đuôi.

Nhưng mặc cho hắn làm gì, Hàn Thiên Vũ vẫn bình tĩnh đứng trên băng long, không nhúc nhích.

Hình ảnh ấy khiến lòng người lạnh ngắt.

Dường như nỗi sợ hãi đang bao trùm không gian xung quanh.

"Cảnh giới Tam Chuyển, chưa ngưng kết linh hồn ảo thành linh hồn thật, thân thể cũng chẳng được gì bảo vệ, chân nguyên thì chỉ có chừng đó, ngươi dựa vào đâu mà dám đấu với ta?"

Hàn Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Tốt thôi, ta sẽ cho lũ rác rưởi các ngươi thấy Cửu Hàn Thiên Cung cách xa bảy thế lực lớn mà các ngươi tôn sùng thế nào".

Dứt câu, một thanh kiếm băng thình lình xuất hiện trong tay gã. Toàn thân thanh kiếm là một màu băng lam chói lóa, vừa hiện ra đã lan tỏa khí lạnh tới mọi người.

Hơn hai mươi người còn lại tức thì tản ra.

Họ không muốn bị liên lụy vào trận tranh đấu này đâu.

Khi được kiếm tâm Tịch Diệt bao phủ, dường như toàn thân Mục Vỹ hòa làm một với núi non. Mọi thứ xung quanh hắn trở nên rõ ràng đến kỳ lạ, kể cả băng kiếm của Hàn Thiên Vũ.

"Giết!"

Mục Vỹ không chần chừ, bắt đầu cuộc chiến.

Âm thanh đinh đang trong trẻo truyền đến. Xuất kiếm, Mục Vỹ cưỡi trên lôi xà, thanh kiếm cũng lấp lóe ánh bạc của sấm sét liên tục.

"Chán sống rồi chứ gì!"

Nét mặt Hàn Thiên Vũ lạnh như băng. Gã bước lên một bước rồi tỏa uy áp mạnh mẽ cuốn lấy Mục Vỹ.

Một người có địa vị cao như gã đã quen với việc người ta khúm núm với mình. Gã tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khiêu khích mình, nhất là một con kiến không biết trời cao đất dày.

Chẳng qua, Mục Vỹ đã khiêu chiến thì phải giết gà dọa khỉ thôi.

Gã sẽ giết Mục Vỹ một cách hoành tráng và ngang tàng để các thiên tài đồng lứa trong bảy thế lực lớn thấy rõ kết cục của việc chọc giận gã chính là cái chết.

Đây là tôn nghiêm của Cửu Hàn Thiên Cung, cũng là lòng tự cao của Hàn Thiên Vũ gã!

Ads
';
Advertisement