Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 753: Thiên Bảo Các

Thứ nhất là Lãm Kim Lâu.

Công việc kinh doanh chủ yếu của nơi này là ám sát, linh thạch và các thần binh.

Việc làm ăn của họ trải khắp tiểu thế giới Tam Thiên, gần như trong thành trì có quy mô nhất định nào cũng có chi nhánh của họ.

Để có thể làm ăn được ở tiểu thế giới Tam Thiên thì họ phải có bản lĩnh rất phi thường.

Có tin đồn, thế lực đứng sau Lãm Kim Lâu hình như đến từ đại thế giới Vạn Thiên, vì thế đến núi Huyền Không cũng không dám làm gì họ.

Sau hàng vạn năm tích luỹ từ các vụ làm ăn, tài sản của Lãm Kim Lâu có thể nói là như sao trên trời, nhiều không đếm xuể.

Đứng thứ hai là Thiên Bảo Các!

Nơi này chủ yếu kinh doanh linh đan, linh khí.

Dù họ không kinh doanh đa dạng như Lãm Kim Lâu, nhưng cũng là một thế lực hàng đầu ở tiểu thế giới Tam Thiên, thực lực mạnh mẽ, kinh tế lớn mạnh.

Thậm chí ở đây còn có cả thánh khí cực phẩm.

Thứ ba là Ám Ảnh Lâu.

Khác với Thiên Bảo Các, nơi này chủ yếu nhận các nhiệm vụ ám sát, ngoài ra đương nhiên cũng có linh dược và các thiên tài địa bảo.

Nhưng tất cả mọi người ở tiểu thế giới Tam Thiên đều phải sợ tài ám sát của nơi này.

Nghe đồn, đến cường giả vô địch mười tầng cảnh giới Vũ Tiên cũng có thể bị ám sát bởi họ, điều này đã khiến Ám Ảnh Lâu trở thành nơi mà không ai dám động tới.

Ba thế lực lớn này gần như đã ôm trọn mọi việc kinh doanh ở tiểu thế giới Tam Thiên, đến núi Huyền Không cần mua sắm gì cũng phải qua tay họ.

Lá cờ trên con tàu khổng lồ lúc này là của Thiên Bảo Các!

Có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trên boong tàu.

Cô gái ấy mặc một chiếc váy dài màu xám, toả sáng dưới ánh sáng mặt trời. Cô ấy trang điểm nhạt, hàng mi dài cùng đôi mắt to tròn chớp động, khiến người ta cảm thấy bình yên.

“Thiếu các chủ!”

Cô gái đang đứng trên boong tàu ngắm biển thì chợt có một tiếng gọi vang lên.

“Có việc gì thế?”

“Chúng thuộc hạ vừa vớt được một chiếc quan tài dưới biển!”

“Quan tài… vốn chẳng phải thứ tốt lành gì, đã vậy các ngươi còn hỏi ta cách xử lý?”, Bảo Linh Nhi cau mày nói.

“Không, nhưng có một người nằm bên trong ạ… hơn nữa vẫn còn sống!”

“Sao?”

Bảo Linh Nhi giãn lông mày ra, cười nói: “Thú vị đấy! Di chuyển cả vạn dặm xa xôi trên biển, ta cũng muốn xem người còn sống mà lại nằm trong quan tài trông như thế nào, ha ha…”

Cô gái phủi tay mỉm cười thư thái, nhất thời khiến đám thuộc hạ chỉ thấy trời xanh biển rộng như kém sáng và trở nên u ám.

Bây giờ, Mục Vỹ chỉ thấy đầu váng mắt hoa, giống như đang ở trong một không gian ngột ngạt.

Cảm giác hít thở khó nhọc này khiến hắn gần như tắt thở.

Điều quan trọng nhất là hắn có thể cảm thấy cơ thể mình bị Hàn Thiên Vũ đâm lỗ chỗ.

Khi rơi vào trong cái quan tài khổng lồ này, máu từ vết thương của hắn đã chảy nhanh hơn.

Cuối cùng, Mục Vỹ đã không chịu được nữa mà ngất xỉu.

Nhưng sau đó, hình như hắn đã đi đến trước một tấm bia đá.

Tấm bia đá ấy cao cả vạn trượng nên khiến hắn trở nên vô cùng nhỏ bé.

Các ký tự trên tấm bia ấy như những con yêu tinh màu đen đang nhảy múa, sau đó nhảy từ trên tấm bia vào trong đầu của Mục Vỹ.

Ngay sau đó, Mục Vỹ cảm thấy mình… lại ngất đi tiếp.

Nhưng lần này tỉnh lại, hắn đã nhìn thấy biển cả mênh mông và bầu trời rộng lớn.

Dưới bầu trời xanh có một cô gái xinh đẹp đang cúi đầu, nhướng mi nhìn hắn.

“Đỡ hắn dậy rồi trị thương đã, nếu không cứu sống được thì ném xuống biển cho cá ăn!”.

Mục Vỹ chỉ nghe thấy giọng nói như âm thanh của tự nhiên này rồi lại ngất xỉu.

Hắn đã quá mệt mỏi.

Những con chữ truyền vào đầu hắn từ trên tấm bia đá như đã lấp kín đầu óc hắn, khiến hắn không thể mở mắt ra được.

“Cái quan tài này…”

Bảo Linh Nhi chạm nhẹ vào chiếc quan tài rồi kinh ngạc nói: “Gỗ Lưu Ly vạn năm mà dùng để chế tạo trận pháp thì cứ gọi là tuyệt đỉnh, cất nó đi, coi như quà trả ơn chúng ta đã cứu hắn”.

“Vâng!”

Ngày tháng trên biển trôi qua rất chậm.

Một ngày, Mục Vỹ lắc đầu rồi tỉnh dậy trên chiếc giường cứng nhắc ở tầng ba.

“Ngươi tỉnh rồi đấy à!”

Một giọng nói vang lên bên tai hắn.

Một người thanh niên gầy gò đập vào mắt Mục Vỹ, hắn ta híp mắt nhìn hắn rồi nói: “Ngươi đã hôn mê cả tháng rồi, nếu vẫn không tỉnh lại là bị ném xuống biển đấy”.

“Đây là…”

“Đây là thuyền buôn của Thiên Bảo Các, chúng ta phát hiện ngươi ở trên biển”.

Người thanh niên thấp gầy cười nói: “Ta là Ngải Thanh, mọi người hay gọi là Hầu tử, ngươi tên là gì?”

“Mục Vỹ!”

“Ừ, giờ ngươi còn thấy có chỗ nào khó chịu không? Nếu có thì cứ nói với ta, may mà ngươi không chết, không thì phí công ta mệt nhọc cả tháng trời!”

“À… Ta hơi đói…”

Mục Vỹ ngẩn ra đáp.

Hắn thật sự thấy đói, hơn nữa còn rất đói, thậm chí lúc nhìn thấy Ngải Thanh, suýt nữa hắn đã tưởng hắn ta là đồ ăn rồi ngấu nghiến.

“Trông ngươi gầy quá, những ngày qua ta đút cho ngươi mà ngươi không ăn được, để ta đi kiếm thứ gì đó cho ngươi!”

Ngải Thanh mỉm cười, hiền lành nói.

“Đa tạ!”

Gầy? Mục Vỹ đờ người!

Hắn rất gầy ư?

Mục Vỹ cúi xuống nhìn cơ thể của mình rồi lập tức nhảy dựng lên.

Hèn chi Ngải Thanh bảo hắn gầy, vì hắn bây giờ chỉ còn mỗi da bọc xương!

Ads
';
Advertisement