Chương 792: Phản bội
“Đi thôi!”
Mục Vỹ nhìn biển máu trước mặt rồi đứng dậy phủi y phục, sau đó thở dài nói: “Bây giờ, tiểu thế giới Tam Thiên đã hoàn toàn khác mười nghìn năm trước. Dù con có thực lực cao cường, nhưng chỗ dựa của nhiều người cũng không phải thế lực mà con có thể dây vào, nên làm gì cũng phải cẩn thận!”
“Mọi chuyện con sẽ nghe theo sự sắp xếp của sư phụ ạ!”
“Huyết Kiêu từng nói, nếu không được ta và đệ ấy cho phép thì con không được rời khỏi đây. Hôm nay, ta cho phép con ra ngoài để nhìn ngắm thế giới!”
“Dạ!”
Mục Vỹ nhìn Diệp Thu rồi phất ống tay áo, cười lớn nói: “Mười nghìn năm trước, chúng ta có thể biến tiểu thế giới Tam Thiên thành thiên hạ của mình, dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng vẫn sẽ luôn là như vậy!”
Thấy dáng vẻ ngông cuồng bất khuất của Mục Vỹ, Diệp Thu nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nhị sư phụ đã mất, còn đại sư phụ thì chuyển thế sống lại trong một thân phận khác, mọi thứ quả thực là vật còn người mất.
Nhưng sư phụ vẫn vậy, bọn họ sẽ bắt đầu lại.
Song, nợ máu thì vẫn phải trả bằng máu!
Bước qua chưởng ấn, Diệp Thu cảm thấy mình như sống lại một cuộc đời mới. Trước mặt y lúc này vẫn là bóng lưng kiên định của Mục Vỹ, nhưng không còn dáng dấp của sư phụ nữa.
“Nhị sư phụ, nhất định đồ nhi và đại sư phụ sẽ trả thù cho người!”
Nhìn thấy hàng chữ Niệm Thu Động ở bên ngoài, Diệp Thu lại rơi nước mắt.
Cái giá cho sự chờ đợi dài đằng đẵng của y lại là cái chết của nhị sư phụ, nếu không có đại sư phụ ở đây, có lẽ y đã ngã khuỵ và không thể bước tiếp được.
Từ xưa tới nay, hai vị sư phụ đều là chỗ dựa của y, nhưng giờ một cây cột trụ đã đổ.
Mà đương nhiên Mục Vỹ cũng hiểu rõ điều này.
Vì thế, hắn cần phải xốc Diệp Thu dậy, vì hắn chính là chỗ dựa duy nhất cho y lúc này.
Phù…
Sau khi rời khỏi hang động Niệm Thu, Mục Vỹ lại thở phào một hơi.
Gần đây, những người bạn và phong cảnh cũ đã khiến hắn thấy rất ngột ngạt.
“Sư phụ, giờ chúng ta đi đâu ạ?”
“Giết người!”
Mục Vỹ lạnh giọng nói: “Có một số người muốn ta chết, vậy thì ta sẽ khiến họ sống không bằng chết!”
“Vâng!”
Đời này, Diệp Thu chỉ có hai quy tắc.
Một là không biết gì thì hỏi nhị sư phụ, hai là nhị sư phụ cũng không biết thì đi hỏi đại sư phụ.
Ngày xưa là thế thì bây giờ cũng vậy.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Bảo Các ở đảo Thiên Luân.
“Bảo Linh Nhi, cô đừng chống trả một cách vô vị nữa!”, Kim Bất Dịch nói: “Lẽ ra Thiên Bảo Các cô không nên dây vào bảy mươi hai hải đảo làm gì, giờ thì càng không nên, vì thế tốt nhất Thiên Bảo Các cô hãy rời khỏi đây đi!”
“Đi ư?”
Bảo Linh Nhi cười lạnh nói: “Kim Bất Dịch, Ảnh Triển, ta không ngờ hai ông có thể vô lại như vậy, rõ đã thua cả ba ván nhưng không chịu rút khỏi đảo Thiên Luân, ngược lại còn dám có ý đồ với Thiên Bảo Các ta!”
“Các ông không sợ bị cha ta giết chết hay sao?”
“Sợ, sợ chứ!”
Kim Bất Dịch cười lạnh nói: “Nhưng bảo chủ của Thiên Bảo Các im hơi lặng tiếng đã lâu, sống chết ra sao không ai rõ, vì thế chúng ta mới muốn thử xem sao!”
“Ông…”
Bảo Linh Nhi đột nhiên tỉnh ngộ khi nhìn thấy nụ cười của Kim Bất Dịch.
Cô ấy tin chắc có người giật dây phía sau chiêu trò này của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.
“Thử thì cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả là tính mạng của cả nhà các ông đấy!”
Bảo Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, uất ức nghẹn họng, mặt mày tái nhợt.
“Đúng là không biết điều, Ảnh Triển, ông thấy chúng ta có thể tấn công vào được chưa!”
“Được rồi!”
Ảnh Triển mỉm cười rồi vung tay, nói: “Giết!”
Cùng lúc đó, Kim Bất Dịch chợt ngẩng đầu nhìn lên trên rồi hô to: “Nhuế Cam, ông còn chần chừ gì nữa, mau giết cô ta đi!”
Ngay sau đó, Bảo Linh Nhi chỉ thấy có một luồng sức mạnh rất lớn dội tới sau lưng mình.
Một chiếc búa to đã nện vào lưng cô ấy.
Uỳnh một tiếng, Bảo Linh Nhi ngã khuỵ xuống như chiếc lá.
Bóng dáng xinh đẹp đập mạnh xuống nền đất cứng như đoá hoa tàn.
Cú ngã này đã khiến cô ấy suýt ngất xỉu.
Máu tươi không ngừng chảy ra, toàn thân Bảo Linh Nhi không ngừng run rẩy.
“Sao hả Bảo tiểu thư? Nhuế Cam đại sư giỏi thế này mà chỉ được đảm nhiệm chân phụ trách bảy mươi hai hải đảo cho Thiên Bảo Các, chẳng phải quá thiệt cho ông ấy sao?”, Kim Bất Dịch cười nói: “Vì thế ông ấy đã quyết định cải tà quy chính, đầu quân cho Lãm Kim Lâu ta!”
“Vô liêm sỉ!”
“Ở thế giới chỉ thực lực mới là trên hết, đạo nghĩa và tình người không là gì thì có vô liêm sỉ không?” Kim Bất Dịch cười lớn nói: “Cả thiên hạ nhốn nháo, xào xáo cũng đều vì lợi ích, vì đó mới là tất cả của võ giả, còn thực lực chỉ là nỗi khiếp sợ thôi!”
“Mục Vỹ mà cô tin tưởng đâu rồi? Sao lại không ra mặt giúp cô? Điều này chứng tỏ, tình người là thứ không có giá trị nhất, thực lực càng cao thì tình cảm càng mờ nhạt!”
Nghe thấy vậy, Bảo Linh Nhi thấy tim mình run lên.
Bóng dáng của người thanh niên luôn tự tin, đĩnh đạc và bình tĩnh dường như đang hiện ra trước mắt cô ấy.
Là cô ấy đã hại hắn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất