Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 812: Bầy sói đỏ

Đến thời điểm này, Mục Vỹ mới chính thức cảm nhận được tác dụng thực sự của kiếm tâm.

Kiếm vừa ra, vạn vật đều biến mất.

Nhưng biến mất không phải hoàn toàn quy về hư vô, mà là tìm được chỗ đứng của mình trong hư không.

Quy về hư không, sau đó lại từ hư không đi ra.

Hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác được phát ra, uy lực kiếm tâm của Mục Vỹ càng ngày càng trở nên mạnh hơn.

Gào gào...

Tuy nhiên, một tiếng rít gào vang lên giữa lúc Mục Vỹ chém giết bọn yêu quái lông xanh.

Rốt cuộc con quái vật lông xanh không chịu nổi nữa, cũng góp sức vào cuộc chiến.

Những tiếng kêu đùng đùng trầm thấp truyền đến. Vì có thêm con yêu quái lông xanh cao năm mét gia nhập vòng chiến nên Mục Vỹ càng thấy áp lực hơn.

Gầm...

Giữa lúc đó, lại có một tiếng gào thét kinh hoàng khác vang lên. Từng âm thanh gầm gừ như bị đè ép nơi cuống họng phát ra từ nơi cách đó không xa trong lúc Mục Vỹ tàn sát quái vật.

Tiếng gầm đó to dần. Trong chớp mắt, mấy chục bóng dáng chạy tới.

Đó là một đám quái vật được bao phủ bởi bộ lông đỏ như máu.

Bọn quái này có tứ chi cường tráng, cao một mét và có khả năng bật nhảy cực kỳ cao.

Thân hình đỏ chót của chúng làm người ta liên tưởng đến bầy sói lông đỏ.

Từng con chó sói đỏ xông tới, trong giây lát đã bao vây Mục Vỹ và mười mấy quái vật lông xanh.

Chết hắn rồi!

Mục Vỹ bần thần nhìn mấy chục con chó sói đỏ chạy tới.

Mười mấy con yêu quái lông xanh cộng thêm thủ lĩnh của chúng đã đủ làm hắn ngất lên ngất xuống rồi.

Thế mà bây giờ lại thêm một đám quái vật lông đỏ chạy đến nữa.

Rốt cuộc di chỉ Cổ Long là cái nơi quái quỷ gì đây?

Sao tự nhiên sinh ra nhiều quái thú lông đỏ lông xanh thế kia?

Rồi ngay sau đó, Mục Vỹ thấy sự xuất hiện của đám chó sói đỏ không những không làm bọn quái vật lông xanh mừng rỡ mà trái lại còn gây sợ hãi cho chúng.

Sợ hãi!

Bọn yêu quái có khả năng phòng ngự đỉnh cao này mà sợ bọn chó sói đỏ kia ư?

Không cùng phe à?

Mục Vỹ ngẩn người.

Phát hiện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn!

Gào...

Tiếng thét to khàn khàn dội tới, những con quái lông đỏ nhìn bọn lông xanh và Mục Vỹ với ánh mắt đầy khinh thường.

Bọn chúng vừa liếc mắt nhìn thấy đám quái thú lông xanh hóa thành hình người lập tức xông tới, cắn xé chúng nó một cách tàn bạo.

Chỉ trong một cái chớp mắt, đám quái vật lông xanh bị Mục Vỹ giết một phần đã chết sạch, không một con nào còn sống sót.

Lại là quái thú ăn thịt người!

Thánh thần ơi, cái giống gì thế này!

Tuy nhiên, Mục Vỹ phát hiện bọn quái lông đỏ hoàn toàn khác so với bọn quái lông xanh.

Bọn quái lông xanh là ăn người. Ăn người cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Bọn quái lông đỏ thì chỉ ăn người do bọn quái lông xanh biến thành sau khi chết chứ không hề ăn những cái xác khác.

Khi lại thấy vẻ sợ hãi trong đôi mắt của bọn quái vật lông xanh, Mục Vỹ như có điều suy nghĩ.

Có điều tình cảnh lúc này không cho phép hắn có thời gian nghĩ ngợi.

Bọn lông xanh bị bao vây, mấy chục chó sói lông đỏ nhào lên cùng một lúc.

Đây mới là thời khắc bữa tiệc đẫm máu bắt đầu.

Chuyện đã đến nước này, những con quái thú lông xanh không còn lòng dạ nào tiếp tục nhắm vào Mục Vỹ nữa mà chuyển sang đối đầu với bọn yêu quái lông đỏ.

Mục Vỹ thì chỉ muốn rời khỏi cái nơi rắc rối này cho xong.

Vừa bước chân vào di chỉ Cổ Long này đã gặp phải chuyện gì đâu không, hắn cần tịnh tâm lại đã.

Quái vật lông xanh ăn thịt người, quái vật lông đỏ ăn dị nhân, cái quái gì vậy trời!

Ngặt nỗi hắn muốn đi nhưng đám yêu quái lông đỏ không cho hắn đi.

Một loạt các tiếng vút vút vang lên, chúng nó nhảy lên, nhào tới chỗ của Mục Vỹ từ bốn phía.

"Cút đi!"

Rút trường kiếm, Mục Vỹ chém một nhát.

"Phập phập!", trong khoảnh khắc, bọn quái lông đỏ bị Mục Vỹ chém một nhát thành hai nửa thật trơn tru!

Ủa ủa?

Cảnh tượng này là Mục Vỹ há hốc mồm.

Chuyện gì thế này?

Chiêu vừa rồi hắn chỉ thuận tay đi một đường thôi, không dùng sức mạnh kiếm tâm, chỉ là một kiếm thuần túy, thế mà lại chém bay màu bọn chó sói đỏ!

Chém trúng luôn!

Mục Vỹ bật ngửa.

Đối với hắn, đám yêu quái lông đỏ này phải mạnh lắm mới có thể khiến bọn lông xanh hãi sợ, ít nhất là mạnh hơn chúng mới đúng.

Chuyện này là sao?

"Chẳng lẽ kiếm thuật của mình tự dưng tăng tiến, quái lông đỏ không chọi lại mình?"

Nhưng đây không phải lúc để Mục Vỹ tự luyến. Lại có hơn mười quái vật lại gần hắn.

Có kinh nghiệm ban nãy, lòng Mục Vỹ bây giờ đã tĩnh như nước. Lần này, Mục Vỹ thản nhiên vung kiếm Tiềm Long chém ra, không lo lắng chút nào.

"Phập phập phập", những con quái vật lông đỏ có hình thù giống chó sói đi đời nhà ma dưới kiếm của hắn.

Ads
';
Advertisement