Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 817: Bầy quái vật nhiều màu

“Ta đã lĩnh ngộ kiếm tâm, thân pháp võ giả đều là tinh tuý của đại thế giới Vạn Thiên, vậy mà lại không chạy thoát nổi lũ súc sinh này!”

Mục Vỹ đang định ngoái lại chửi bới mấy câu thì phát hiện không còn cơ hội nữa rồi!

“Nhanh lên, qua ngọn núi kia, chạy theo ta!”

Thấy Mục Vỹ ngày càng giảm tốc độ, Chu Á Huy không nhịn được giơ cái tay đầy lông lá ra chộp lấy hắn rồi chạy thật nhanh về phía đỉnh núi phía trước.

Nhưng đằng trước rõ ràng là tuyệt địa, thứ đang cản bước họ là một bức tường đá màu xám, đây là chân núi nên họ không thấy chạy đi đâu được.

“Mẹ kiếp, ngươi định lao đầu vào núi tự sát à?”

Thấy Chu Á Huy kéo mình chạy thẳng đến ngọn núi đó, Mục Vỹ nghẹn họng.

Nhưng Chu Á Huy nào để tâm, cứ thế kéo hắn lao thẳng.

Vù, mọi thứ xung quanh người họ đã hoá thành ảo ảnh, Mục Vỹ không còn thấy bất kỳ trở ngại nào, lập tức chạy vào trong núi ngay.

Vào rồi ư?

Cứ thế xông vào thôi sao?

Sau khi định thần lại và nhìn ra ngoài, Mục Vỹ thấy làn sóng màu đỏ đó đã cuộn dâng tới. Nhưng dù làm thế nào thì chúng cũng không thể phá vỡ được ngọn núi, chúng chỉ có thể không ngừng đập phá như một đàn kiến hòng vào được bên trong.

“Nhìn từ bên ngoài thì đây chỉ là một ngọn núi bình thường, nhưng thật ra không gian bên trong là hư cấu. Ta đã bắt tay với các trưởng lão của núi Huyền Không thiết lập trận pháp ở đây thì mới che giấu nó được!”

“Ra là vậy…”

Mục Vỹ vuốt ngực, vừa định thở phào một hơi, nhưng xoay người lại một cái đã phải cứng họng.

Trước mắt hắn lúc này là một khoảng không đầy sắc màu.

Xanh, đỏ, lam, trắng như một bông hoa nở rộ.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không thể nhìn những tên quái vật ấy như đang thưởng thức hoa đẹp được.

Các con quái vật lông xanh, đỏ, lam đều tập trung hết ở đây rồi vây quanh người hắn.

Mẹ ơi!

Mục Vỹ chỉ thấy nghẹt thở.

Nếu không phải bên ngoài đang có bầy sói lông đỏ hung hãn hơn thì chắc hắn đã chạy vọt ra rồi.

“Huy Nhi, về rồi à?”

Đúng lúc này, một quái vật lông đen cao mười mét nhìn Chu Á Huy rồi quan tâm hỏi: “Chuyến này có gặp nguy hiểm không?”

“Nhị gia gia, không ạ, con vẫn ổn!”

“Ừm, thế thì tốt!”, quái vật lông đen đó nhìn Mục Vỹ rồi sững người, sau đó dâng lên sát ý.

“Huy Nhi, sao con lại dẫn con người vào đây?” quái vật lông đen mắng: “Nếu đây là đệ tử của núi Huyền Không, để họ biết chúng ta chưa chết và đang sống trong di chỉ Cổ Long thì chắc chắn họ sẽ tới diệt trừ chúng ta đấy!”

Dứt lời, quái vật lông đen lập tức không chút lưu tình tấn công Mục Vỹ.

“Nhị gia gia, đừng!”

Chu Á Huy vội nói: “Nhị gia gia, người này có thể giải trừ huyết độc cho chúng ta!”

Chu Á Huy vừa nói dứt câu, quái vật lông đen đã khựng lại.

Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy mình đang ở giữa ranh giới của sống chết, quái vật lông đen trước mặt hắn rất mạnh.

“Ngươi là ai? Từ đâu tới?”

“Ta là Mục Vỹ!”

Mục Vỹ?

Nghe thấy cái tên này, quái vật lông đen ngẩn ra.

“Ta vốn là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, bị Trần Nhiễm của núi Huyền Không hãm hại, nhưng may mắn thoát chết. Sau đó lọt vào mắt xanh của thiếu các chủ Bảo Linh Nhi của Thiên Bảo Các nên được cô ấy thu nhận làm hộ vệ thân cận. Lần này, núi Huyền Không mở cửa, mời các thiên tài của tiểu thế giới Tam Thiên đến tìm điều bí ẩn, ta cũng không rõ tại sao mình lại có mặt ở đây nữa”.

Theo lời Chu Á Huy nói thì lẽ ra hắn đang ở một nơi khác mới đúng.

Đây là mật địa mà núi Huyền Không mới mở ở di chỉ Cổ Long, người ngoài không thể tiến vào được!

Nhưng Mục Vỹ không thể hiểu được chuyện này.

“Ngươi không phải đệ tử của núi Huyền Không?”

“Nếu là đệ tử của núi Huyền Không thì ta vào đây với hắn làm gì, phải giết luôn chứ!”, Mục Vỹ nhìn Chu Á Huy rồi thản nhiên nói.

Chu Á Huy vội nói: “Đúng đấy ạ nhị gia gia, hắn đã cứu bọn con, mà trước đó hắn cũng không biết sự tồn tại của bọn con đâu!”

Nghĩ về lời mà Chu Á Huy nói, quái vật lông đen chắp tay nói: “Xin lỗi tiểu huynh đệ, chuyện này liên quan đến tính mạng nên ta mới đường đột như vậy!”

“Mục Vỹ, đây là nhị gia gia của ta, Chu Vân Văn - trưởng lão của núi Huyền Không, ngươi có thể gọi người là Văn lão!”

Chu Á Huy giới thiệu: “Hơn một nghìn người ở đây đều là đệ tử và trưởng lão của núi Huyền Không, chúng ta vốn đông lắm, chứ không phải chỉ có mấy người ở đây đâu, phải hàng mấy chục nghìn người đấy. Nhưng nhiều năm qua, núi Huyền Không liên tục thử nghiệm, vì thế rất nhiều người đã trở thành vật thí nghiệm rồi chết, hoặc bị người của môn phái đó giết, những ai còn sót lại thì đều biến thành nửa người nửa ngợm như chúng ta rồi sống ở đây!”

Mấy chục nghìn người!

So với số dân hàng tỷ người ở tiểu thế giới Tam Thiên thì con số này không là gì, nhưng với một nơi mỗi năm chỉ chiêu mộ vài ba đệ tử như núi Huyền Không mà nói thì quả là một con số đáng kinh ngạc.

Núi Huyền Không đúng là điên rồi, vì kế hoạch Huyết Thi để nghiên cứu sức mạnh huyết mạch, mà có thể làm thế này với đệ tử môn phái.

Ads
';
Advertisement