Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 827: Nỗi khổ không thể nói ra

"Trong bia đá có huyền cơ!"

Không biết ai thốt lên một câu, dần dần, càng lúc càng nhiều người tiến vào bia đá.

"Vào đó rồi, đừng để ta thấy ngươi đi một mình đấy!"

Trần Nhiễm thách thức Mục Vỹ.

"Đằng đó cũng vậy!"

Mục Vỹ sớm đã hạ quyết tâm phải giết Trần Nhiễm bằng được.

Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi!

Lần lượt từng người vào trong bia đá. Bấy giờ, bọn họ mới chính thức được chiêm ngưỡng sự đặc biệt của bia đá thần bí này.

Không gian trong bia đá có diện tích rất lớn, chứa mười nghìn người cũng chẳng hề gì.

Ngẩng đầu thì thấy bên trên là những bậc thang xoắn ốc nằm chồng lên nhau, nối thẳng đến chóp đỉnh.

Bạch Tuyệt tiến vào trước đó cũng đang đứng trong đám đông quan sát xung quanh.

Không ngờ không gian trong bia đá trông lớn hơn vẻ ngoài của nó hơn gấp mười lần. Bên cạnh đó còn có những bậc thang xoắn ốc hướng lên trên, không ai biết trên đó là cái gì!

Một số người can đảm háo hức đi lên cầu thang.

Ngày càng nhiều người đặt chân lên đó.

Thấy không có biến cố gì xuất hiện, mọi người từ từ yên lòng.

"Khoan đã!"

Mục Vỹ đột nhiên giật mình kéo Bảo Linh Nhi lại, ngăn cản: "Đừng lên đó!"

"Sao vậy?"

Bảo Linh Nhi không hiểu tại sao: "Có nguy hiểm gì đâu!"

Á...

Tuy nhiên, cô ấy vừa dứt lời thì một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nhưng tiếng thét đầy đau đớn này không phải truyền đến từ phía trên mà từ một góc của tầng trệt.

Tầng trệt trong bia đá có hình xoắn ốc được giới hạn với bên ngoài bởi một đường tròn, xung quanh là bức tường đen như mực. Tiếng kêu gào ấy phát ra từ bức tường.

Mọi người hoàn hồn, nhìn kỹ mới phát hiện trên tường khắc một loạt các hung thú với đủ loại hình thù.

Những hung thú kia giương nanh múa vuốt nhìn họ thật đáng sợ, không khác gì vật sống.

Không thấy cái gì phát ra tiếng rít gào thê lương ấy, nhưng hung thú như hổ cũng giống sói được khắc trên tường bị rách ở khóe miệng, máu chảy hẳn xuống tường.

"Nó còn sống!"

Bảo Linh Nhi bàng hoàng.

Giờ phút này, những người còn ở dưới thấy cảnh đó đều vội vàng leo lên cầu thang.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng những bậc thang ấy mới là nơi an toàn thì lại một tiếng kêu chói tai vang lên ở phía trên.

Trong nháy mắt, một loạt các hung thú tàn bạo hình dáng đa dạng xuất hiện từ trên bức tường xung quanh cầu thang xoắn ốc và cắn xé các đệ tử đang đi lên.

Máu tươi bắn ra tung tóe. Mấy chục đệ tử tức thì bị phân thây, thành một đống thịt vụn bị đám hung thú nuốt vào bụng.

Giờ thì ai nấy đều thay đổi suy nghĩ. Bên trên còn nguy hiểm hơn ở dưới nhiều.

Nơi đây tức khắc thành một đống hỗn loạn.

Dẫu gì ai cũng hoạt động tự do, không ai có tiếng nói đủ lớn để đứng ra kiểm soát tình hình.

Bảo bối quan trọng nhưng tính mạng còn quan trọng hơn, hơn nữa phía trên chưa chắc đã có bảo bối, có khi là một thứ gì đó còn nguy hiểm hơn nữa.

"Cứ đứng yên đã!"

Mục Vỹ vừa quan sát bốn phía vừa bình tĩnh nói.

Ra hiệu Bảo Linh Nhi, Cừu Xích Viêm và những người khác đứng yên một chỗ, hắn lại gần bức tường.

"Mục Vỹ, ngươi..."

"Đừng lo!"

Chẳng biết tại sao, Mục Vỹ thấy lòng mình như có một sợi dây liên kết nào đó với tấm bia đá ngay khoảnh khắc bước vào trong.

Có lẽ hung thú trên tường sẽ không làm thương tổn hắn!

Hắn đặt tay lên tường thăm dò. Nơi đó có một con hung thú đang phát ra những tiếng gào thét đáng sợ, nhưng kỳ lạ là khuôn mặt dữ tợn với khuôn miệng mở rộng gầm rống của nó bình tĩnh trở lại sau khi Mục Vỹ đặt tay lên.

"Sao có thể..."

"Suỵt..."

Ra hiệu Bảo Linh Nhi im lặng, Mục Vỹ rút tay ra rồi chỉ vào Trần Nhiễm đứng trong đám đông.

Gào...

Trong phút chốc, một tiếng gầm gừ vang lên, hung thú nọ bỗng kêu gào dữ dội, xông thẳng về phía Trần Nhiễm hòng xé xác y một cách bạo tàn.

"Cút đi!"

Bỗng dưng thấy hung thú chạy tới chỗ mình, Trần Nhiễm lạnh lùng tung một cú đấm ra.

Tiếng động lớn vang vọng cả bầu trời, đầu con hung thú nát bét như lọ mực bị ngã văng tứ tung, sau đó biến mất.

Một giây sau, tiếng rít gào lanh lảnh vang lên hết đợt này đến đợt khác. Gần như toàn bộ hung thú tức thì xúm lại gần Trần Nhiễm.

Dù y có mạnh đến đâu thì lúc này cũng trở tay không kịp, khó mà đối phó nổi với số lượng lớn hung thú này.

Nếu không được vài người bạn cũng ở núi Huyền Không bình thường có quan hệ khá tốt giúp đỡ thì Trần Nhiễm đã rơi vào miệng cọp rồi.

"Khốn nạn, ngươi đang giở trò đúng không Mục Vỹ!"

"Cái đầu ngươi ấy!"

Mục Vỹ hét lớn: "Thật ra chúng ta có thể khống chế những hung thú này, các ngươi không thấy có vài người không bị bọn chúng tấn công sao?"

"Hừ, đúng là bọn hung thú này tấn công các ngươi nhưng mục tiêu chủ yếu lại là ta, không phải ngươi giở trò thì còn ai vào đây!"

Có chết Mục Vỹ cũng không thừa nhận, trào phúng Trần Nhiễm: "Trần Nhiễm, ngươi coi trọng ta quá, nếu như ta thật sự bản lĩnh đến vậy thì chưởng chết ngươi luôn chứ đôi co với ngươi làm gì?"

Nhưng giờ phút này, Trần Nhiễm cũng có nỗi khổ không nói nên lời.

Người khác không biết chuyện trong cơ thể Mục Vỹ chứa một phần của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, y thì biết.

Nhưng nếu nói ra, e là người ta sẽ biết đến món bảo bối này và toàn bộ tiểu thế giới Tam Thiên sẽ trở nên điên cuồng. Dĩ nhiên, đây là điều núi Huyền Không không hề muốn thấy.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Mục Vỹ, Trần Nhiễm thật sự ngứa miệng muốn chửi lắm rồi!!

Ads
';
Advertisement