Chương 843: Vọng tưởng xa vời
Bạch Tuyệt nhìn Tần Mộng Dao với biểu cảm âm trầm đến phát sợ, cơn thịnh nộ hừng hực như muốn đốt cháy lồng ngực gã ta.
Nếu trước đó Bạch Tuyệt không đánh một trận với Cổ Phi Dương, dẫn đến mất quá nhiều sức lực, sau đó lại bị hư ảnh gây thương tích thì làm gì có chuyện để Tần Mộng Dao tỏ thái độ xấc xược như thế!
Khốn nạn!
Lại nghĩ đến dáng vẻ đắc chí lúc sắp sửa rời đi của Mục Vỹ, lòng Bạch Tuyệt càng điên tiết hơn.
Thấy những người khác im lặng, Nhậm Cương Cương mới giảng hòa: "Người xưa có câu: Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí. Còn chuyện vảy rồng, mọi người cứ công nhận đi!"
Tuy Nhậm Cương Cương đứng thứ tư trên bảng Thiên Mệnh nhưng trước giờ luôn tỏ ra khiêm tốn, khiếm tốn đến mức người ta suýt thì quên mất sự tồn tại của vị trí thứ tư bảng Thiên Mệnh này.
Dù vậy, không một ai thực sự lãng quên cái tên Nhậm Cương Cương.
Mọi nhát đao đều cứng như sắt, vô địch thiên hạ!
Nhậm Cương Cương mạnh không phải vì vị trí đứng trên bảng Thiên Mệnh mà vì bản thân y đã mạnh sẵn rồi.
Thật ra, trước giờ mười người đứng đầu bảng Thiên Mệnh đều có thực lực không cách biệt nhau là bao, nếu thực sự liều mạng quyết đấu một trận thì có lẽ kết cục sẽ là đồng quy vu tận.
Bởi vậy nên thứ hạng trong bảng danh sách này không phải do xét từ kết quả giao đấu của các thiên tài mà ra.
Mà đúng hơn là dựa trên thực lực biểu hiện trong thời gian hoạt động tại tiểu thế giới Tam Thiên!
Sau khi nghe Nhậm Cương Cương nói xong, mọi người từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng không ai biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
Cùng lúc đó, một bên khác, tiếng gầm của rồng vang vọng trong không gian thủy tinh. Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, hư ảnh ấu long khổng lồ sụp đổ hoàn toàn.
Về phía Mục Vỹ, linh hồn thật của hắn ngồi xuống rồi về lại cơ thể.
Giây phút ấy, Mục Vỹ cảm giác mình như đã trải qua cái chết, sau đó hồi sinh trở lại.
Nhưng thấy khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ hai trở nên ảm đạm rồi chậm rãi bay về phía mình, Mục Vỹ cười cay đắng, cơ thể đang ngồi xếp bằng, mở mắt ra.
Thành công rồi!
Lấy được khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ hai rồi!
Suy nghĩ này vừa nảy lên, Mục Vỹ hướng mắt vào hai khối bia đá thần bí đang bay song song quanh người mình.
Dường như có một mối liên kết kỳ lạ giữa trái tim hắn với hai khối bia đá ấy.
Vừa ấm áp vừa dễ chịu.
"Bắt đầu hấp thu máu rồng đi, sắp hết giờ rồi!"
"Hả?"
"Không gian trong bia đá được duy trì bởi khối bia đá thứ hai này, nay bị ngươi lấy đi mất, sẽ sụp đổ sớm thôi!", Quy Nhất nói tỉnh rụi: "Đương nhiên, ngươi không hấp thụ máu rồng mà rời khỏi đây luôn cũng được!"
Trời đất ơi!
Mục Vỹ nghe Quy Nhất nói mà muốn chửi đổng lên.
Cứ tưởng chỉ cần lấy được Cửu Linh Đoạt Thiên Bia về túi là máu rồng cũng thuộc về hắn chứ.
Hắn vừa đấu với linh hồn ảo của ấu long nọ một trận, linh hồn thật yếu lắm rồi, lúc này mà hấp thu máu rồng thì có mà chết luôn chứ đừng nói là hấp thu được nó!
"Chơi gì kỳ thế hả Quy Nhất!"
"Chơi kỳ cái đầu ngươi!", Quy Nhất mắng trả: "Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Chắc hai người kia ra ngoài xong nhiều người ngoài đó cũng biết ngươi lấy được vảy rồng, đang chờ ngươi đi ra đấy!"
"Ta biết rồi!"
Nghe giọng nói hơi sốt sắng của Quy Nhất, Mục Vỹ nhẹ gật đầu.
Đúng thật là tình hình trước mắt khá gấp gáp.
"Vậy thì liều luôn!"
Chẳng nói chẳng rằng, Mục Vỹ nhảy thẳng vào huyết trì!
Đau!
Hắn vừa vào là lăn qua lộn lại trong huyết trì, khó mà chịu đựng nổi!
Nỗi đau đớn vô cùng vô tận nơi huyết trì nhấn chìm lấy hắn ngay khoảnh khắc nhảy vào.
Cảm giác đau đến tột cùng ấy làm hắn suýt chút nữa đã ngất xỉu.
"Chịu đựng, phải chịu đựng, chỉ cần tu thành huyết mạch thì có đau đến mấy cũng phải chịu!"
Trong lòng Mục Vỹ thầm lẩm bẩm.
Hắn phải thành công để vào lại không gian phía dưới cứu Chu Á Huy ra ngoài. Chỉ khi cứu được Chu Á Huy, hắn mới thi triển được kế hoạch mai này của mình!
Bởi vậy nên chỉ được thành công, không được phép thất bại!
Vừa nghĩ đến đây, Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trong huyết trì, không nhúc nhích.
"Đằng nào kiếp trước cũng mang tiếng Tiên Vương, lấy ra chút bản lĩnh của Tiên Vương coi!"
"Ái chà chà, còn dám xem thường ta? Kể từ bây giờ đến khi kết thúc, ta mà kêu tiếng nào thì làm cháu ngươi!"
"Xét về bối phận thì ngươi không làm cháu ta nổi đâu, dưới dưới dưới nữa kia!"
"..."
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mục Vỹ không cãi nhau với Quy Nhất nữa mà ngồi nghiêm chỉnh trong huyết trì, nhìn máu rồng cuồn cuộn bên dưới.
Thần Long là sinh vật kiêu ngạo, khó thuần phục nhất thế gian. Năm đó, để thu phục được Tạ Thanh, hắn phải tốn một nghìn năm, trải qua nhiều trận chiến nhất sinh cửu tử để trở thành huynh đệ chí cốt với Tạ Thanh, từ đó mới được y cam tâm tình nguyện gọi mình là chủ nhân.
Chẳng qua lúc này Mục Vỹ là một con người với cảnh giới Vũ Tiên chứ không còn thể chất của Tiên Vương nữa.
Đối với Thần Long, con người là một sự tồn tại vô cùng nhỏ bé và yếu ớt.
Sự nhu nhược này làm tiên huyết của Mục Vỹ không được máu rồng chấp nhận, thậm chí còn bị nó khinh bỉ.
Đó là sự khinh thường từ trong bản năng của Huyết nguyên.
Nhưng khinh thường thì khinh thường, đến cùng vẫn chỉ là vật vô chủ, Mục Vỹ nhất định phải áp chế máu rồng thật dữ dằn.
Đã đến lúc thể hiện sự kiêu hùng của bậc Tiên Vương rồi.
Mục Vỹ thẳng lưng, cắn răng thật chặt.
Quy Nhất đang ở trong Tru Tiên Đồ cũng cảm nhận được Mục Vỹ đang đau đớn nhường nào.
Nhưng niềm khát vọng của Mục Vỹ đối với sức mạnh càng khắc sâu trong lòng y.
Thậm chí, Quy Nhất còn bắt đầu tưởng tượng trong đầu rằng, có lẽ hắn thật sự có thể thay thế cho người đó. Một ngày nào đó, hắn sẽ đứng trước mặt người đó, khiêu chiến người đó và hoàn thành tâm nguyện cùng nỗi khổ tâm của người đó.
Lắc đầu cười cay đắng, Quy Nhất đột nhiên nghĩ hình như mình còn mơ mộng hão huyền hơn Mục Vỹ nữa.
Do tất cả những điều này thật sự quá ư là xa xôi chứ không phải y không dám nghĩ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất