Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 896: Trùng phùng

“Vỹ ca!”

Vương Tâm Nhã mặc một bộ bào phục trận đạo rộng rãi, mái tóc dài như thác buộc gọn phía sau.

Bộ y phục thoải mái cũng không thể che được vóc dáng của cô ấy.

So với Tần Mộng Dao thì Vương Tâm Nhã đáng yêu và ngây thơ hơn, đây cũng là điểm khiến Mục Vỹ động lòng với cô ấy.

Mấy năm mới gặp lại, Mục Vỹ mỉm cười rồi giơ tay lên vuốt tóc Vương Tâm Nhã, nói: “Tâm Nhi nhà ta cũng lợi hại lên nhiều, thành một thầy linh trận lợi hại rồi!”

“Huynh lại trêu muội đi!”

Vương Tâm Nhã cúi đầu cười rồi ngại ngùng đáp.

“Ta nào dám trêu muội, không chắc sẽ bị các trưởng lão của Vạn Trận Tông đánh nhừ tử mất, thế thì ta không chịu được đâu!”, Mục Vỹ cười lớn nói.

“Tâm Dao tỷ, tỷ xem huynh ấy kìa…”

“Ta chịu thôi, lát gặp một người, để ta xem huynh ấy còn cười được nữa không”.

“Đúng đấy!”

Hai cô gái nhìn Mục Vỹ một cách khó hiểu, điều này khiến Mục Vỹ cảm thấy lưng mình lạnh toát.

Người nào nhỉ? Không phải cô ấy đấy chứ?

“Ha ha, chào Mục Vỹ, ta là Trần Uyên, là đại sư huynh của Vạn Trận Tông!”

Lúc này, Trần Uyên mới bước ta nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Lần trước, chúng ta chưa nói chuyện được mấy ở núi Thiên Tuyển và di chỉ Cổ Long, nên lần này coi như làm quen chính thức nhé!”

“Chào!”

Trần Uyên là một người thận trọng và bình tĩnh, không phô trương cũng không làm bộ làm tịch, vì thế Mục Vỹ rất tán thưởng gã.

Song dù thế, Mục Vỹ cũng không dám lơ là vì gã là đại sư huynh của Vạn Trận Tông.

Trần Uyên không đứng thứ hạng cao trên bảng Thiên Mệnh, nhưng Mục Vỹ biết Lãm Kim Lâu chỉ xếp thứ hạng cho thiên tài của các thế lực lớn dựa trên sự biểu hiện cuả họ thôi.

Nếu có ai cố tình giấu tài thì bảng Thiên Mệnh sẽ không thể dò ra tu vi thật sự của họ được.

“Tỉ thí trận pháp sắp bắt đầu rồi, môn phái còn nhiều việc phải lo nên ta không phiền các vị nữa, Tâm Nhi ở đây thì ta cũng yên tâm!”

“Được!”

Mục Vỹ chắp tay tiễn Trần Uyên, sau đó mới cùng Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Tiểu Hắc ngồi lại xuống ghế.

Hắn gọi thêm một món dành riêng cho Tiểu Hắc, sau đó ba người bắt đầu vui vẻ trò chuyện.

“Tâm Nhi, muội ở Vạn Trận Tông thấy sao?”

“Chán lắm!”

Vương Tâm Nhã cau mày đáp: “Vỹ ca, mấy lão già ấy đốt đặc cán mai. Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ mà huynh cho muội, họ không hiểu gì cả, muội đã giảng giải cho họ rồi mà họ vẫn không tiếp thu được, đúng là dốt kinh khủng!”

“Ngày nào cũng bị họ quấy rầy, đầu muội sắp nổ tung rồi đây!”

Quấy rầy?

Mục Vỹ phì cười.

Chắc ở tiểu thế giới Tam Thiên, chỉ có Vương Tâm Nhã là dám nói ra những lời này.

Nhưng ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ đúng là lợi hại thật.

Nói chính xác hơn thì mọi thứ trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ đều siêu phàm cả.

“Thôi đi, giờ muội chẳng là bảo bối mà ai trong Vạn Trận Tông cũng phải bảo vệ còn gì!”

“Đâu mà!”

Vương Tâm Nhã oán than: “Hai người hùa nhau bắt nạt muội!”

Mục Vỹ và Tần Mộng Dao mỉm cười, ba người say sưa trò chuyện, không hề chú ý tới một chiếc bàn cách họ không xa có hai người đã quan sát họ từ lâu.

Một trong hai người đó mặc trường sam màu xám nhạt, người còn lại mặc trường sam loè loẹt trông chẳng giống ai.

“Hoa Vô, kẻ đã đánh bại sư phụ Ảnh Triển của ngươi kìa, sao, không định lên cho hắn một bài học à?”

Người thanh niên mặc trường sam màu xám nhìn người thanh niên ở phía đối diện rồi cười nói.

“Thân Công Ngôn, ngươi bớt lắm chuyện đi! Đúng là Ảnh Triển từng là sư phụ của ta, nhưng chỉ dạy ta có một khoảng thời gian thôi. Hoa Vô ta có biết bao nhiêu sư phụ, nếu ai cũng bắt ta làm nọ làm kia thì ta mệt chết luôn à?”

Hoa Vô cười lạnh nói: “Còn hắn… chỉ là một tên ba hoa trước mặt phụ nữ thôi, chưa đủ trình làm đối thủ của ta!”

“Cũng đúng, ngươi có thiên bẩm xuất sắc về luyện khí, ta cũng phải khâm phục. Nhưng trận đạo thì cả hai chúng ta cùng thông thuộc, lần này, Vạn Trận Tông cũng tham gia tổ chức cuộc thi nên chắc họ sẽ giành giải nhất về hạng mục này rồi!”

“Đừng khoác lác nữa!”, Hoa Vô cười lớn nói: “Lãm Kim Lâu bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chỉ bồi dưỡng được một thiên tài căn bản như ngươi, cứ thắng được giải nhất cuộc thi luyện đan đi rồi tính!”

“Còn trận đạo thì ta tuyệt đối không nhường ngươi đâu!”

Thân Công Ngôn là thiên tài đa năng của Lãm Kim Lâu, gã giỏi cả luyện đan và trận pháp nên cũng rất có tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Còn Hoa Vô là thiên tài số một của Ám Ảnh Các, hắn ta tinh thông cả luyện khí và trận pháp.

Bọn họ đã nổi tiếng từ lâu ở tiểu thế giới Tam Thiên, đồng thời cũng là hai cái tên đại diện cho Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.

Cuộc thi ba hạng mục sắp diễn ra, nên thiên tài từ các nơi đều di chuyển tới thành Trung Thiên.

Cùng lúc đó, đệ tử của các môn phái lớn cũng nhanh chóng tiến tới đây.

Đây không chỉ là một cuộc thi, mà còn là một phi vụ làm ăn lớn ở thành trì này.

Khi các đệ tử của các môn phái lớn tới đây thì các trưởng lão trong môn phái của họ cũng đi theo.

Vì thế, thành Trung Thiên cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Các buổi đấu giá, nơi bán dược liệu, khí cụ cũng tiêu thụ một lượng hàng lớn trong khoảng thời gian này.

Tóm lại, cuộc thi lần này nhộn nhịp hơn cuộc thi hai hạng mục hàng năm.

Song, sự kiện này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Ads
';
Advertisement