Năm Tháng Hoa Tươi, Trăng Vẹn Tròn

15

Hôm sau, phủ ta tiếp đón một vị khách quý, Nam Bình quận chúa cùng Vương phi.

Được sự đồng ý của Tống Thời Thanh, mẫu thân liền sắp xếp cho họ vào thư phòng trò chuyện.

Khi bước ra, đôi mắt Vương phi đã hoe đỏ, nhưng sắc mặt lại nhẹ nhõm, tựa hồ vừa trút xuống tâm sự. 

Nàng nhìn khắp chúng ta, lần đầu tiên mỉm cười: 

"Ta đã cầu thánh chỉ ban hôn cho Nam Bình cùng lệnh huynh. Từ nay, Nam Bình xin phó thác cho công tử."

Chạng vạng ngày ấy, Vương phi lên hoàng giác tự, xuống tóc xuất gia. 

Nam Bình than thở: "Mẫu phi từng muốn xuất gia từ ngày phụ vương bị ép cưới người khác, nhưng nàng vẫn luyến tiếc trần thế... Nếu sớm rời đi, có lẽ phu nhân huynh đã chẳng sầu mà mất, huynh cũng chẳng lưu lạc đến vậy."

Tống Thời Thanh lặng lẽ tựa thân vào cây, giọng thản nhiên mà xót xa: 

"Lỗi chẳng tại nàng. Khổ ải đời này, thường nặng trên vai nữ tử." 

Rồi hắn nhìn ta, giọng nhẹ nhàng: "Kiếp này, nếu nàng không muốn gả, thì đừng gả. Hãy sống vì chính mình."

Ta mỉm cười, lòng kiên định: "Ta không gả. Kiếp này, quyết không gả."

16

Tin tức truyền đến: Quách Quốc công Quách Nhượng hồi kinh, tự thỉnh tội, cầu giáng chức. 

Thánh thượng niệm lão nhiều năm phò tá, tha miễn, ông ta liền tự giam mình trong phủ, thề suốt đời không bước ra.

Khi ấy, Tống Thời Thanh đang làm diều giấy cho ta. Ta nhìn con diều bay cao, bỗng cười: 

"Nếu cắt dây, để nó bay thật xa thì sao?"

Hắn gõ nhẹ trán ta: "Khó khăn lắm mới làm xong, sao nỡ cắt?"

Ta hừ nhẹ: "Người quân tử chỉ tranh biện, không động thủ."

Tống Thời Thanh nhếch môi: "Ta chưa từng nhận mình là quân tử." 

Rồi bỗng nhìn ta chăm chú, cười khẽ: "Lời hôm trước ta thu hồi. Không phải không gả. Phải chọn đúng người mà gả."

Ta bối rối: "Ngươi... muốn gì?"

"Là ta. Ba năm, năm năm, ta đều chờ. Nếu không gả, cũng không sao. Ta nguyện cùng nàng cô độc đến già. Nhưng một điều..." 

Ánh mắt hắn sắc bén: "Nàng không gả ta, cũng đừng gả người khác."

Ta nheo mắt: "Uy h.i.ế.p ta sao?"

Hắn cười khổ: "Chỉ là giữ nàng thôi."

Ta cười, thách đố: "Nếu sáng mai ao ngoài sân đóng băng ba thước, ta gả."

Hắn giận dữ: "Đầu tháng mười, sao có băng?"

Sáng hôm sau, ta mở cửa sổ. Ao nước vẫn trong, hai con vịt ta nuôi đang lướt sóng vui vẻ. Ta lại cuộn mình ngủ tiếp.

Đến chiều, bị nha hoàn kéo dậy, ta thấy Tống Thời Thanh đứng bên ao, toàn thân lấm bùn, môi tái, nhưng cười rạng rỡ, chỉ tay vào giữa ao: 

"Ba thước băng! Gả không?"

Ta sững người, nhìn tảng băng lớn nổi trên mặt nước, dày và rắn chắc. 

Ta hỏi: "Ngươi... đào đâu ra?"

Hắn cười: "Nói sau. Trước hết, trả lời ta."

Ta nheo mắt: "Ngươi trộm từ phủ nào đúng không?"

Hắn cười khẽ: "Ta phải vất vả bao nhiêu mới có khối băng này, nàng biết không?"

Mẫu thân nghe tiếng cười ngoài cửa, cũng ra xem. Tống Thời Thanh bèn lớn giọng: "Gả cho ta nhé, nếu không, ta... vào ở rể cũng được!"

Cả phủ cười vang. 

Nhũ mẫu nói: "Công tử suốt đêm chạy khắp kinh thành, mới cầu được khối băng này. Vui đến mức sáng sớm đã phát kẹo mừng khắp nơi."

Ta nhìn tảng băng dần tan, lòng mềm tựa nước, mà ấm tựa xuân.

17

Ta và Tống Thời Thanh vừa định thân, thì cữu cữu cũng hồi kinh. 

Đích thân Thuỵ Vương mời cữu cữu đến vương phủ đàm trà, nói rằng mọi quyết định của Tống Thời Thanh, dù là nhận tổ quy tông hay không, đều do hắn định đoạt. 

Nếu Tống Thời Thanh không muốn, Thuỵ Vương sẽ tự thân bẩm tấu thánh thượng.

Tống Thời Thanh chỉ đáp: “Ta sẽ nhận tổ, nhưng đợi đến khi Thuỵ Vương trăm tuổi. Chỉ cần ngài còn sống một ngày, ta tuyệt đối không quỳ gối phụng dưỡng. Ngài… không xứng.”

Hôn kỳ của ta và hắn định vào tháng tám năm sau, còn đại ca và Nam Bình sẽ thành thân vào tháng chín năm nay. 

Nhà cửa được ban, chức vị hữu quân đô đốc cũng đã phong, công việc chuẩn bị bận rộn không ngớt.

Một chiều, trên đường hồi phủ sau khi xem xét cửa tiệm, ta bắt gặp Tiêu Chí, thân say mèm, ánh mắt mơ hồ mà da diết: 

“Chỉ Chi… Ta rất nhớ nàng. Ta… trọng sinh rồi. Đời trước nàng mất, ta mỗi ngày đều nhớ đến phát cuồng…”

Hắn lẩm nhẩm những chuyện kiếp trước, hối hận, lạc lối. 

Ta chỉ đáp nhạt: “Tiêu Chí, con đường ngươi chọn, chắc hẳn là thứ quý giá nhất trong lòng ngươi. Đừng quay đầu. Người ngươi đã buông bỏ, sẽ không còn chờ ngươi nữa.”

Tiêu Chí run lên, mặt thất sắc, giọng khàn khàn: 

“Thì ra… khoảnh khắc ta quay lưng, chúng ta đã đoạn tuyệt, phải không?”

“Phải. Ngươi không đáng để ta chờ.”

Hắn cười khổ, bước chân loạng choạng vào bóng tối. Đó là lần cuối cùng ta gặp hắn.

Năm ấy, đại ca thành thân, ta thấy Từ Dung, gầy gò, tiều tụy như một cánh hoa khô úa. 

Đông đến, nàng nuốt vàng tự vẫn, chỉ để lại di ngôn: “Có sống lại, ta vẫn sẽ chọn như cũ. Vì đó là lựa chọn tốt nhất của ta.”

Ta thiêu bức thư, để tro tàn cuốn theo gió.

18

Năm ta thành thân, Nam Bình đã mang thai ba tháng. Nàng cẩn trọng đưa lễ, ánh mắt chờ mong nhìn Tống Thời Thanh: “Ca ca, chúc mừng huynh.”

Tống Thời Thanh khẽ “Ừm”, trao nàng một bao lì xì.

Nam Bình vui sướng cười rạng rỡ: “Cảm ơn ca ca!”

Hắn hừ nhẹ: “Là lì xì cho ngoại sanh của ta.”

Nàng càng cười tươi.

Nghi thức thành thân rườm rà, ta mệt đến rã rời. 

Khi Tống Thời Thanh gỡ phượng quan, nhẹ nhàng xoa bóp vai ta, hắn cười hỏi: “Thế nào, phu nhân, có vừa ý không?”

“Cũng được, nhưng vẫn còn kém lắm, cần luyện thêm.”

Hắn kề tai ta, cười khẽ: “Vậy trước tiên ăn chút gì, rồi ta sẽ ‘hầu’ nàng thật chu đáo?”

Ta đỏ mặt, lườm hắn: “Ngươi có biết xấu hổ không?”

Hắn bật cười lớn: “Hả? Là phu nhân nghĩ gì mà đỏ mặt như thế?”

eyJpdiI6InE4VHlDSTIrZythYUdpTjRzSlZxOHc9PSIsInZhbHVlIjoiT0Rza2RyanE4YXU3aU9YOG5SM3l2RVJUbmJiTEc3cWdHaTVIMUxNQlRJQ0R5TERHcUxZa1lvYzVaQm9QTDlBdVwvRzhIQzFOWXdBU1wvK1ErQ0J6K0Y5aXJ4RVpyQW9ZTjcrMmFxTkk4cG1sTEwzSGQ5VVJOSU40eGxuam0wOWxNeit5U3JHTW51WlEyaER6V0lZWUV2WWhIdmtpdURiRDV5QnBLVzdkb2MrXC9ObnhnZzY5ZHBndDlVUGpVYnJpMjRQYnJLU2xDTFhseWw1blVoYlVKdW1xckxvSzhJeVdhK1ArSHdBN3BSc2lFRDFpNXpYaXN3NUxGXC95aTBvY2Nqa1ZHTGpVK1pwMTBSYW53R2o3SjNqMndqUjJkMkhhbjBXWGZIcysxaXZrMTJ3PSIsIm1hYyI6IjQ2MTM3MTY4MDQ0N2FlYWJmNGQxZTk0MGQ1N2FlNzM0YjAzYjgwODdkYWM3NTU1N2MyMzZlNDkxMTcyOTlhZDgifQ==
eyJpdiI6IjVNMjY0UzdKYjNkbTdWZFRLSDRjMnc9PSIsInZhbHVlIjoiSlltenJKaHhhcHpUTjBxZUw1Y25GVW5mc3o3ZHNFcHM3YlUxQXFiaGZRYjNKaXhxa1FOUlAzK1ZTZktmQmRpS0toM2pjVFpJNzV5U1ZXK0RPbGJFSndpbUJ0b1BHVDdOYUxhT0JlYndlOG5teTAwSjZWQUhWSmczWFVXaGRzRW93dVdOMWRERzFQb1g3VE9FbHZzSCtnQXo2dm9HS1dXTU5UeEFGaGFEdlh5SThWMmJEN3NIbXp3RmNqc2dwSEdidzVXQ3FDU3BSU0JDeTMzSGVsOFJPUT09IiwibWFjIjoiYzdiMWY0OGFkODUxYzYzNmUzYWViODI5MjQyZTE3NWM1YmI0M2IzZmQzMmYyOWVjOTcwOGNjYTAyOGViMDcwNyJ9

(Hoàn)

Ads
';
Advertisement