Tống Thời Thanh thấy Tiêu Chí, nhướng mày, nghiêng đầu ghé tai ta hỏi: “Muốn ta đánh hắn một trận cho hả giận không?”
Ta trừng hắn: “Đừng gây chuyện. Lộn xộn lên, người mất mặt là ta.”
Kẻ khác sẽ tưởng ta tranh giành tình nhân.
Tống Thời Thanh nhếch môi cười khẩy, liếc Tiêu Chí một cái.
“Tỷ tỷ,” Từ Dung lên tiếng, ánh mắt chợt thoáng nhìn Tiêu Chí, rồi cười gượng:
“Ta và thế tử đến thăm tỷ, sợ tỷ dưỡng bệnh không tốt. Nhưng xem ra là bọn ta lo thừa rồi, tỷ trông còn khỏe khoắn hơn trước.”
“Đa tạ quan tâm, ta quả thật khỏe hơn.” Ta phất tay, rồi cùng Tống Thời Thanh xoay người định rời đi.
“Đợi đã.”
Giọng nói trầm thấp vang lên. Người vừa im lặng nãy giờ, Tiêu Chí, cuối cùng cũng mở miệng.
Hắn nhíu mày, nhìn Tống Thời Thanh, giọng nghiêm nghị:
“Nàng từ nhỏ thân thể yếu nhược, tĩnh dưỡng là cách tốt nhất. Ngươi bắt nàng luyện những thứ này, chỉ làm bệnh tình nặng hơn.”
Nghe xong, cả Tống Thời Thanh và Từ Dung đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Ta cúi đầu, hàng mi khẽ rũ, lòng cười lạnh.
Tiêu Chí, đây là ngươi đang thấy áy náy sao?
Thật ra, đời này ngươi chọn Từ Dung mà không chọn ta, ta không giận. Ngươi có quyền lựa chọn.
Nhưng, ngươi thờ ơ nhìn ta đi vào chỗ ch/ế//t, đó mới là điều khiến ta lạnh lòng.
Tống Thời Thanh cười khẩy: “Tiêu Thế tử, ngươi rảnh rỗi thật. Thứ nhất, ta không hại nàng. Thứ hai, sức khỏe của nàng, ngươi quản được sao?”
Tống Thời Thanh xưa nay nói năng không nể mặt ai. Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Chí càng khó coi.
Tiêu Chí nhìn ta, giọng hơi trầm: “Chỉ Chỉ, lời ta nói nàng không nghe, nhưng ít nhất cũng nên nghe lời đại phu. Đừng hành hạ thân thể mình như vậy.”
Ta nhấc mắt, ánh nhìn lạnh nhạt: “Ta không hành hạ bản thân, vì đại phu cũng nói, ta luyện rất tốt.”
Tiêu Chí sững sờ, ngỡ ngàng nhìn ta, như không tin được ta lại xa cách lạnh lùng đến vậy.
Nhìn bộ dáng hắn, ta chỉ thấy nực cười.
Không muốn nhìn bọn họ thêm nữa, ta kéo Tống Thời Thanh đi.
Phía sau, vang lên tiếng nức nở yếu ớt của Từ Dung: “Chí ca ca hiểu bệnh tình của tỷ tỷ còn rõ hơn ta. Làm muội muội như ta, thật thất bại.”
Tiêu Chí vội trấn an nàng: “Không liên quan đến muội, tự trách làm gì. Nàng lớn rồi, sống c.h.ế.t thế nào, tự mình gánh chịu.”
Nói rồi, hắn xoa đầu Từ Dung: “Muội chẳng phải muốn dẫn ta đi ngắm mai sao? Đi thôi.”
Ta hừ lạnh trong lòng.
Kiếp trước, sao ta lại không nhìn ra, Từ Dung giỏi giả bộ yếu đuối như vậy, còn Tiêu Chí lại bạc bẽo đến thế.
Kiếp trước, ta và hắn dù có tình cảm, nhưng hắn luôn là người quân tử giữ lễ.
Đừng nói đến việc như hôm ta rơi xuống nước, hắn có thể trước mặt bao người ôm lấy Từ Dung như vậy, ngay cả khi chỉ có riêng hai người, hắn cũng chưa từng vô lễ với ta.
Hắn và Từ Dung, là chân tình chăng?
Chân tình đến mức bất chấp lễ giáo, không kiềm chế nổi sao?
Ta bỗng nhớ lại, kiếp trước vào đúng khoảng thời gian này, Tống Thời Thanh cũng từng trở về.
Khi ấy, hắn cũng khuyên ta đứng lên vận động, nói rằng cứ nằm mãi thì người khỏe cũng thành phế nhân.
Nhưng khi đó, ta mềm yếu, vừa mới động một chút đã thấy khổ cực.
Huống chi, Tiêu Chí cũng phản đối, bảo ta nên nghe đại phu, tĩnh dưỡng là hơn. Ta liền an tâm tiếp tục nằm.
Vì chuyện này, Tống Thời Thanh và Tiêu Chí đã đánh nhau.
Ta khi ấy còn bênh Tiêu Chí, mắng Tống Thời Thanh một trận.
Hắn giận, nói ta vừa ngốc vừa lười, rồi bỏ đi, từ đó về sau, ta không còn gặp lại hắn nữa.
Mãi đến trước khi ch/ế//t, ta mới từ miệng đại ca nghe được tin của hắn.
…
“Này!.” Ta đặt chén trà xuống, cau mày hỏi: “Lần này nghỉ phép xong, ngươi định đi Tây Bắc, vào quân doanh của tướng quân Quách sao?”
Tống Thời Thanh đang lau đao, nghe thế liền ngẩng đầu nhìn ta: “Ừ, sao thế?”
“Đừng đi quân doanh của Quách tướng quân.”
Kiếp trước, hắn rời quân doanh của cậu ta để đến quân doanh của Quách tướng quân rèn luyện. Nhưng vì không phục quản giáo, hắn đánh nhau với Quách tướng quân, còn dâng tấu vạch trần tội ông ta.
Chuyện cụ thể ta không rõ, chỉ nhớ cuối cùng hắn chuốc lấy thua thiệt, bị phạt tám mươi quân côn, cách toàn bộ chức vị.
Tống Thời Thanh cau mày, hừ lạnh: “Ta cũng không muốn đi, lão Quách đó…”
“Vậy thì đừng đi. Nhớ kỹ.”
Tống Thời Thanh nhìn ta, cười đáp: “Biết rồi, không đi!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, ta nghe nói Tiêu Chí bị người hắt nước bẩn, tránh được một chút nhưng vẫn dính đầy người, hôi thối không chịu nổi.
Ta vừa luyện quyền vừa liếc nhìn Tống Thời Thanh, muốn dò hỏi xem có phải hắn làm không.
Nhưng tên gian xảo này chỉ cười cười, nửa lời cũng không tiết lộ: “Ta biết ta lớn lên đẹp trai, nhưng ngươi cũng đâu cần nhìn ta đắm đuối thế.”
Ta trợn trắng mắt.
Tập quyền mỗi ngày, ta chẳng những không gầy đi, mà còn tăng thêm hai cân.
Cha mẹ thấy sắc mặt ta tốt hơn, ngay cả đại phu cũng khen ta khôi phục rất tốt.
Hôm ấy, ta và Tống Thời Thanh đang nằm ườn trong phòng đại ca.
Hai người bọn họ hợp sức giám sát ta uống thuốc.
Tiêu Chí lại đột nhiên đến.
Không khí trở nên lúng túng.
Ta chỉ muốn uống xong bát thuốc rồi rời đi.
Thuốc đắng đến nhăn cả mặt.
Tống Thời Thanh cười nhạo: “Nhíu mày như lão bà bà.”
Ta trừng hắn. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một viên mứt.
Là Tiêu Chí.
Hắn vậy mà lại mang theo mứt ta thích.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất