Người hầu trong phủ vội vàng chạy đến bẩm báo: “Tiểu thư, bên ngoài phủ, Thế tử Tiêu Chí và Biểu công tử Tống Thời Thanh đang giao đấu!”
Nghe vậy, ta thoáng nhíu mày, trong lòng lập tức nghĩ tám phần là Tống Thời Thanh gây chuyện.
Ta hiểu tính Tiêu Chí, dù kiếp này ta đã đối với hắn lạnh lùng xa cách, nhưng hắn luôn là người nhẫn nhịn hơn Tống Thời Thanh rất nhiều.
Khi ta bước ra đến cổng lớn, đã thấy một đám đông vây quanh xem náo nhiệt.
Tống Thời Thanh và Tiêu Chí kẻ đao người kiếm, chiêu chiêu đều mang sát khí, không lưu một đường sống.
Đám người xung quanh thỉnh thoảng còn reo hò cổ vũ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Ta lập tức quát lớn: “Dừng tay!”
Ngay sau đó, một giọng nữ cũng vang lên: “Chí ca ca! Biểu ca! Đừng đánh nữa, mau dừng tay đi!”
Ta quay đầu, thấy người lên tiếng là Từ Dung, khuôn mặt trắng bệch đầy lo lắng, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Tống Thời Thanh nghe thấy ta, lập tức thu lại thế đao, sải bước đi về phía ta, mặt hằm hằm: “Chỉ Chi, có những kẻ nợ đánh, nàng không cần bận tâm.”
Ta còn chưa kịp hỏi hắn có bị thương hay không, thì bỗng nhiên thấy ánh kiếm loé lên, Tiêu Chí vốn đã định thu kiếm, thế nhưng trong khoảnh khắc lại bất ngờ xoay kiếm, nhằm thẳng vào lưng Tống Thời Thanh!
“Sao ngươi dám!” Ta kinh hãi kêu lên: “Cẩn thận!”
Tống Thời Thanh phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc xoay người, vung đao nghênh đỡ.
Kiếm và đao va nhau phát ra tiếng leng keng chát chúa, cả hai người đều bị chấn động đến mức lùi lại vài bước, trên người đều vương máu.
Ta vội vàng chạy đến, đỡ lấy Tống Thời Thanh, giọng run lên: “Ngươi có sao không?”
Tiêu Chí bước lên trước, một tay túm lấy cổ tay ta, ánh mắt lạnh lẽo như cơn cuồng phong: “Chỉ Chi, nàng lại che chở hắn? Nàng có biết hắn vừa làm chuyện gì không?”
Ta giật mạnh tay khỏi tay hắn, cất giọng lãnh đạm: “Chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi?”
Tiêu Chí thoáng sững người, trong đáy mắt có một tia hoảng loạn.
“Chí ca ca!” Một giọng run rẩy xen vào, Từ Dung sắc mặt trắng bệch, bước tới, giọng khẩn thiết: “Chí ca ca, huynh… huynh không sao chứ?”
Tiêu Chí khẽ rùng mình, ánh mắt m.ô.n.g lung nhìn sang Từ Dung, tựa như vừa tỉnh từ cơn mộng dài. Đúng vậy, đời này, hắn đã buông bỏ ta, lựa chọn nàng ta.
Khóe môi hắn giật giật, nhưng rốt cuộc không thốt ra được lời nào.
Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Nếu biểu ca ta có chuyện, Tiêu Chí, ta thề sẽ khiến ngươi trả giá gấp bội!”
Dứt lời, ta đỡ Tống Thời Thanh xoay người rời đi.
Tiếng kiếm rơi trên nền đá xanh vang lên một tiếng “keng” lanh lảnh, tựa như cắt đứt đoạn tình cảm mơ hồ từ kiếp trước.
Vào phòng, ta cẩn thận bôi thuốc cho Tống Thời Thanh. May mà vết thương không quá sâu, chỉ sượt qua da thịt.
“Rốt cuộc là chuyện gì, sao hai người lại đánh nhau đến mức này?” Ta cau mày hỏi.
Tống Thời Thanh nheo mắt, cười khẩy:
“Hắn bị bệnh trong đầu. Hắn cầu xin thánh thượng tứ hôn, ta nói ta cũng muốn tứ hôn. Hắn hỏi ta muốn cưới ai, ta đáp: Đương nhiên là cưới nàng. Thế là hắn nổi điên lên.”
Ta giận đến mức huyệt thái dương giật mạnh: “Hắn cầu chỉ hôn thì cứ để hắn, ngươi nhảy vào làm gì?”
Tống Thời Thanh nhếch môi cười, nụ cười mang theo vài phần khiêu khích:
“Hắn tốn công lập chiến công, chẳng phải để cưới Từ Dung sao? Người bạc tình như vậy, ta để hắn như ý nguyện ư? Hắn đời này đừng mong toại nguyện!”
Ta sững người.
Tống Thời Thanh nhìn ta, giọng trầm xuống: “Nàng nên mừng vì không thành thân với hắn. Người như hắn không đáng để nàng yêu.”
Ta bật cười, cười đến cay đắng: “Ta khi nào từng thích hắn?”
Hắn khẽ vỗ vai ta, nửa cười nửa thật:
“Không thích là tốt. Còn về hôn sự của chúng ta, ta nhất định sẽ hỏi ý nàng trước. Chúng ta không cần thánh chỉ, thuận lý thành chương là đủ.”
Ta bực mình: “Ai muốn gả cho ngươi, đừng có nói nhảm!”
Hắn cười khẽ, đáy mắt lại thoáng qua một tia nghiêm nghị:
“Ta chỉ muốn ngăn hắn đạt được điều hắn muốn. Chỉ Chi, nàng yên tâm, ta sẽ không để hắn tổn thương nàng.”
Ta thở dài, giọng nghiêm túc: “Tống Thời Thanh, ta không phải vì hắn, mà là vì ngươi. Ngươi vất vả lập chiến công mới được phong tham tướng, nếu bị hắn kéo xuống nước, mất tiền đồ thì sao?”
Đôi mắt hắn thoáng vẻ phức tạp, cười khẽ nói: “Hắn chọc ta, ta còn phải nhịn à? Nếu hắn lại tới, ta vẫn đánh!”
“Ngươi!” Ta tức đến nghẹn lời, cuối cùng đành khoát tay:
“Thôi thôi! Ngươi mau trở lại quân doanh, cố gắng lập công. Ta mong có một ngày, ngươi sẽ trở thành Tổng binh trẻ nhất Đại Chu!”
Hắn thoáng sững người, ánh mắt bỗng sáng lên như sao: “Nàng muốn ta làm Tổng binh?”
Ta thản nhiên đáp: “Không phải ta muốn, mà là ngươi nên muốn. Ngươi có tài, không nên bị tính khí làm hỏng tiền đồ. Hơn nữa…”
Ta mỉm cười: “Giờ phụ thân ta đã vào Nội các, đại ca thăng quan, cậu là Phó tổng binh, ngươi là Tham tướng. Nhà chúng ta hiện tại, văn võ song toàn, quyền thế lẫy lừng.”
Tống Thời Thanh ngẩn ra nhìn ta, ánh mắt dường như lấp lánh một ngọn lửa ấm áp.
Hắn khẽ gật đầu, cười rạng rỡ: “Được, đợi ta, ta nhất định đưa nàng lên đỉnh vinh quang.”
Ta lườm hắn: “Nói linh tinh gì đấy! Mau đi lo chính sự đi.”
Hắn khẽ cười, bỗng từ trong hành lý lấy ra một tấm kim bài, ném vào tay ta: “Đây, thưởng cho nàng.”
Ta nhìn kỹ, là Kim bài tham tướng, thánh thượng đích thân ngự ban, tượng trưng cho thân phận và chiến công.
“Cái này quá quý giá, ngươi giữ đi.” Ta trả lại.
Hắn khẽ cười: “Không có nàng, ta sao có được hôm nay? Vật này, vốn phải có một nửa công của nàng.”
Dứt lời, hắn xách hành lý lên, nháy mắt: “Ta đi đây, đừng nhớ ta quá.”
Ta chạy theo sau, giơ tay lên quát: “Không được gây chuyện đánh nhau nữa, nghe chưa?”
Tiếng cười của hắn vọng lại: “Nàng quá coi thường ta rồi. Ta chưa từng gây chuyện, ta chỉ dạy dỗ kẻ đáng bị đánh thôi!”
Tống Thời Thanh ra đi, nhưng mối lo trong lòng ta lại rơi vào Tiêu Chí.
Người này, ăn trong bát còn muốn giữ trong nồi. Đã chọn Từ Dung, còn muốn mơ tưởng đến ta sao?
Ngày hôm sau, ta nghe nói Từ Dung lâm bệnh, Diêu di nương đến cầu mẫu thân mời đại phu.
Mẫu thân không đáp ứng, nhưng ta lại sai người đi giúp họ.
Khi vị đại phu vào phủ, phía sau lại có một tên tiểu đồng cúi đầu đi theo. Người này, chính là Tiêu Chí.
Ta đứng trên hành lang, lặng lẽ nhìn hắn bước vào phòng Từ Dung.
Mãi đến giờ Hợi (tầm 21h-23h), hắn vẫn chưa rời đi. Ta liền sai người đến bẩm phụ thân.
Phụ thân nghe xong, giận đến xanh mặt, suýt nữa ngất xỉu, lập tức dẫn người xông thẳng đến viện của Từ Dung.
Mẫu thân lạnh lùng đứng một bên, cười khẩy: “Đây chính là nữ nhi ‘vô tội’ mà ông vẫn luôn thương xót? Chính là cái kẻ ông vẫn mang áy náy trong lòng?”
“Chát!”
Một cái bạt tai giáng xuống, Từ Dung ngã nhào xuống đất.
Phụ thân giận dữ quát: “Tiêu hầu gia! Nếu mai ngài không cho người đến cầu hôn, thì đừng trách lão phu đến thẳng Kim Loan điện khải tấu thánh thượng!”
Tiêu hầu gia mặt mày sa sầm, cắn răng: “Được, mai ta lập tức sai người đến cầu thân.”
Đến nước này, dù Tiêu phu nhân có chán ghét Từ Dung đến đâu, cũng không còn cách nào ngăn cản.
Ngày hôm sau, hôn kỳ giữa Tiêu Chí và Từ Dung được định vào mùng chín tháng chín.
Nghe tin, nhũ mẫu phỉ nhổ: “Hai mẹ con tiện nhân, sinh ra đã giỏi leo lên giường nam nhân. Tưởng làm thế là có thể bay lên cành cao sao? Phỉ!”
Ta nhàn nhạt cười: “Muốn trèo cao, cũng phải xem ai là người đứng trên.”
Tiêu phu nhân vốn là kẻ cay nghiệt, nội trạch như chiến trường. Từ Dung gả vào đó, ngày tháng sau này, e rằng sẽ chẳng thể yên ổn.
Phụ thân, vốn dĩ còn chút áy náy với Từ Dung, nếu nàng ta không làm ra chuyện hôm nay, có lẽ người sẽ còn đoái hoài.
Nhưng giờ đây, trong mắt phụ thân, nàng ta đã là cặn bã.
Từ Dung và Diêu di nương, cứ việc tự tung tự tác lo liệu hôn sự. Mẫu thân chẳng buồn quản, chỉ thản nhiên cấp bạc rồi để mặc bọn họ xoay sở.
Ngày tháng trong phủ, lạnh lẽo mà ngột ngạt.
Một tuần sau, ta lại gặp Từ Dung, nàng ta đã tiều tụy đến gầy sọp, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười khi đối diện ta.
“Tỷ tỷ, ta và Chí ca ca…”
Ta cắt ngang lời nàng ta, khẽ cười:
“Xuỵt… đừng gọi lớn thế. Nếu ngươi còn gọi nữa, sợ rằng cả kinh thành đều sẽ biết hai người thân mật đến mức nào.”
Mặt Từ Dung lập tức tái nhợt.
Ta liếc mắt nhìn nàng ta, nhẹ nhàng phất tay áo rời đi.
Phía sau, tiếng nàng ta run rẩy vang lên, mang theo cả sự uất hận:
“Ngươi đắc ý cái gì! Ngươi sinh ra đã là thiên kim tiểu thư, mọi thứ đều có sẵn. Còn ta, nếu ta không tự giành lấy, ai sẽ cho ta? Trong nhà này, có ai thật sự coi ta là người?”
Ta xoay người, ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết:
“Tự giành lấy ư? Tốt, vậy ta chúc mừng ngươi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất