Kỷ Dao Quang vội chạy đến. Cô thật sự bái phục anh, chỉ để tìm t.h.i t.h.ể mấy ông già mà anh cũng làm quá mức như vậy.

“Đã nói là đừng vào, cậu không nghe , một hai phải tiến vào ! Tôi cho cậu lá bùa bảo mệnh cũng không biết dùng ! Không phải trước khi đi tôi đã nói với cậu rồi sao ?”

Kỷ Dao Quang vừa than trách vừa thở dài. Nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn không làm giảm vẻ đẹp trai , thậm chí còn nhiều hơn vài phần bệnh mỹ nhân mỹ của Phó Duật Từ.

Bỏ đi , người đẹp liền không sai . Ai bảo cô còn có thuộc tính nhan khống đâu !

Vẫn là nhận mệnh tìm cách kéo anh ra khỏi Quỷ Vực thôi.

Còn t.h.i t.h.ể những lão nhân kia ... Kỷ Dao Quang phất phất tay, hướng về một nữ quỷ đang đứng trong bóng tối nói : "Phiền phức cô giúp dọn dẹp một chút."

“Vâng.”

Nữ quỷ đứng trong chỗ tối lúng ta lúng túng đáp .

 

Ra khỏi quỷ vực, Kỷ Dao Quang đưa Phó Duật Từ vào phòng nghỉ. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thấy anh không bị gì nghiêm trọng, cô mới yên tâm.

Sắp xếp ổn thỏa cho Phó Duật Tử , Kỷ Dao Quang ra cửa , bắt đầu xử lý sự tình của mấy lão nhân này .

Nhìn lão nhân cuối cùng ngày hôm nay đã chết, cô quay sang nhìn quỷ nữ đang đứng im lặng , hỏi: “Bây giờ cô có thể yên tâm đi đầu thai rồi chứ?”

“Ân.”

Nữ quỷ gật gật đầu.

Nữ quỷ lúc đầu nhìn thấy Kỷ Dao Quang xuất hiện ở nơi này , còn tưởng rằng Kỷ Dao Quang là người của Huyền môn được mời đến để thu cô ta , nhưng không ngờ, Kỷ Dao Quang căn bản không có ý định can thiệp vào chuyện cô ta đang làm .

"Có thể đưa t.h.i t.h.ể trở về là được rồi , cũng coi như là có cái công đạo cho người nhà những người này và dư luận , bằng không sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy x.á.c , vô duyên vô cớ biến mất ở bệnh viện thì thật sự rất khó tìm lý do hợp lý để giải thích cho chuyện này mà không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện." Kỷ Dao Quang liếc qua thi thể của nhóm lão nhân, đám người này đã làm quá nhiều chuyện xấu, c.h.ế.t không đáng tiếc.

"Kỳ thật, cô không gi.ế.t bọn họ, bọn họ cũng không sống được bao lâu nữa." Kỷ Dao Quang nói.

Ma nữ gật đầu, ánh mắt chất chứa bi thương: “Tôi biết, nhưng tôi thật sự không thể nhịn được .”

eyJpdiI6IlYxZGVHMEhZbUd0MnVuampPdDRrRXc9PSIsInZhbHVlIjoiSUs2M1c4amV1MWg3OGJzUkYrZ3FKSlBZQllVZ1NGTkNPb0xMYlVRQ1VJbXpiNDV0UHcwQm9CMzh6YStOajk2QndDTkYxbE5ZUmh3M0dzWjhJdUtscU5sNEZncVVqV3lzS1psZ2cyTUxuK29DNjhuSGpMNXE0SWR3QmtNa0t2ZFRKV3NseGhBY3Vhd1BCYVduK0c1akd2SHlSdTVZRGVSWTZ4SDlTbDVBc0FNaUFpaExMQ3h6Nzg4SENnRG9RNTVnZ1lrakFmd1wveFgra2J3WmVEMXN0c0ZZcUVScVN1U0syS0xrdUNucUlrV2xJd2NYRnlJdFc3UFlKVWRya3NqeEpSODNpTmdXU3NHOXVtKzYxK01QeWdJYkR5aXJQZTRYQkFweHR6eDhGSG9JWVdJNEhmSFQ2UEIrY1pzRzNTT2d5bGkxMENKUHkxaHA0Umdza1E5MHhUdHZlZ2lvQWU1bzZcL3Z0ZWp0MTJpajdqTlBnN0tTR0xnNXNDeXlyZkRWV283bXBTWFJSQWlLK2h2Z0JcL2lYNkVSM0hqSk5tVnlhbkJjSW5CK2Z0MlwvVmxZcG5neForbG5ENllnUk1LeTNcL3l5d0w1WUF2RTZCVlREMFFtVU0xS3doV0VzQzZzZWs5XC92SHJ6RkgwUWxYNnRnRGlPXC93WjUrd3BBV2orc0V1bXNJQ3cxbEdYdkFXYkhYdWk5WTRMc0ZXVFhjZVlzdlRMM0FxckQ3RTVxMm85U1lTNTY0bFNwVDNrQnN1RXNhVkYrRSIsIm1hYyI6IjJhODVhMTBmNTA5NDJjY2U0MjliMGY3M2M2M2MyMjA3MjNkMjBiNjA0OWE3Y2U2NWQwYjM4NTg4YWEyMTNkNGEifQ==
eyJpdiI6IkdQSjRRU3p6K1E1bXluSlVHKzEyRGc9PSIsInZhbHVlIjoiWGpJTjJibWR2XC82MFRKem9SSXdvZ0ViOWFlNmJPOXgwVGpYR25iQmRxV0pVdHhiQ3drY1lybmRRTDVCRnlqTnpsT3duTEdXTE9sdlFTQlwva1FIRDE0YUN6WDM2M1NqeWxWSzdiNmg2dXByYjZLZ09qNjNnYlE2c0xCVkd2RFlsT2pZTTdYOHZpYUthdDFjaGN1M1pRYW5zcE9hOWJ0elViZ3ZicE1SMG0weFF6dk01TWRIV1E4RDJna1N2ZmFkTzdVazhKaDl3OUlncFZ5Nmo1czV6OXBnT0YwS3NHVFBWQ0lwMFl3c0VJaHcyN3c5SHllOTRzTm5WSzRpbEpYMm9wWmZIRklDM1wvaWM3Yzh3MG1qSkdhTkJ0c2ZFdDQ4UGRaQThXc0tQZDFZUzRqUHdtUnFtc0pVYkN5eTdKZFwvVytkdEdKSFpBYmFjOEpJS1NhTTIxMWRmY1wvS00xbG5tK3lXSlNqNEVMS0hGRWM9IiwibWFjIjoiODU5OWEwY2NhNTU2ZDQ1MDQ5NTE4ZTY3NDVlNDRkODk4MGJjMzc3NTU2MmU0MzI4N2E3YjAzYWEyMDlmMjg5ZiJ9

 

Ads
';
Advertisement