"Không sao đâu Kiệt , thấy mọi người vẫn nhớ về tôi sau bao nhiêu năm như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ . Chỉ cần mọi người sống tốt, là tôi yên tâm rồi."
Hàn Văn cười, "Có điều , ánh mắt này của cậu tôi thật không dám khen tặng . Lần sau khi tìm bạn gái cũng thế , tìm việc làm cũng vậy , đều phải mở to hai con mắt ra đấy, đừng để lại bị lừa , tôi đâu phải lúc nào cũng đi theo cậu được."
"Ừ, tôi nhớ rồi."
Đàm Vĩ Kiệt gật đầu lia lịa.
Sau đó, Hàn Văn nhỏ giọng nói: "Kiệt , cảm ơn cậu và mọi người . Bao nhiêu năm nay vẫn đến nhìn tôi."
"Haiz, chuyện này có gì đâu, chúng ta không phải bạn bè sao , chuyện nên làm thôi."
Giọng Đàm Vĩ Kiệt run run, đối mặt với người bạn đã xa cách bao năm, rõ ràng mỗi năm đi tảo mộ, đều có thể ngồi bên cạnh mộ của cậu ấy thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất , hiện tại gặp mặt lại như nghẹn ở họng , không biết nói gì , chỉ có thể cảm ơn cậu ấy đã cứu mình.
"À đúng rồi, cậu có biết không, Vương Vân thằng nhóc đó, thành đạt rồi, làm công chức nhà nước rồi đấy."
Đàm Vĩ Kiệt tìm chủ đề để nói.
"Ừm, tôi biết, năm kia cậu đến, đã nói với tôi rồi."
Hàn Văn thản nhiên nói.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa, Đàm Vĩ Kiệt đi mở cửa.
Người đến chính là Vương Vân, người anh em vừa gọi điện cho cậu ta .
Cửa vừa đóng lại, nhìn thấy Hàn Văn, Vương Vân đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó chạy tới, "Thằng nhóc này, vậy mà thật sự quay lại, ô ô ô, nhiều năm như vậy, một chút đều không có thay đổi !"
" Các cậu thì đều đã thay đổi rồi, đều đã trở thành người trưởng thành cả rồi ."
Hàn Văn cười nói.
Cậu ta nhìn họ, phẳng phất như tìm kiếm hình dáng trưởng thành của chính mình, nếu năm tám tuổi cậu ta không gặp chuyện, bây giờ không biết sẽ trưởng thành thành cái dạng gì ?
[Hu hu hu, xem mà khóc, tôi cũng có một người bạn thân, hồi nhỏ bị tai nạn giao thông qua đời, nhưng nhà tôi chuyển đi rồi, tôi vẫn chưa từng đi tảo mộ cho cô ấy]
[Tình thân, tình bạn, tình yêu, quý giá nhất trên đời chính là có một tình bạn như vậy, thật sự khó mà không khiến người ta cảm động]
[Chỉ tiếc là, bây giờ gặp nhau rồi, lát nữa lại phải chia tay, người và quỷ chung quy là khác biệt .]
Cuối cùng vẫn là Kỷ Dao Quang thấy thời gian không còn sớm, liền ngắt lời: "Các cậu cứ từ từ hàn huyên ôn chuyện cũ , tôi đã vẽ một lá bùa trên người Hàn Văn, các cậu có thể nhìn thấy cậu ấy đến năm giờ."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất