Cậu có thể cảm nhận được, mẹ đang thay đổi vì cậu, lần này không chỉ đi cùng cậu đến xin lỗi bạn học, còn mua cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, để cậu cùng các bạn ăn .
Trước kia vì mẹ, các bạn học đều không dám đến gần cậu, bây giờ lại ngày càng thích cậu, còn có người rủ cậu đi chơi bóng rổ.
Tuy rằng mẹ vẫn nghiêm khắc trong những việc yêu cầu nghiêm khắc để uốn nắn cậu , nhưng cậu không hề ghét, vì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại sẽ tuỳ cậu sắp xếp .
"Ừm, giỏi lắm."
Kỷ Dao Quang khen ngợi, sau đó quay sang nói với Vu Ái Hoa: "Tôi đã khai sáng cho cậu bé rồi, trước kia cô hỏi cậu bé có thể thi đỗ Thanh Hoa không, bây giờ tôi có thể nói với cô, có thể."
Vu Ái Hoa nghe vậy, đầu tiên là vui mừng, sau đó cảm ơn, thản nhiên nói: "Đại sư, không giấu gì cô, bây giờ tôi không còn chấp niệm lớn như vậy nữa, mọi chuyện cứ để tự nhiên. Tuỳ theo sức thằng bé thôi ."
Trò chuyện thêm một lúc nữa, Vu Ái Hoa dẫn con trai rời đi.
Phương Uyển lại đến, cô đến để nói với Kỷ Dao Quang: "Đại sư, tôi tìm được việc rồi!"
Kỷ Dao Quang cười nói: "Tôi đã nói rồi mà, nhất định sẽ tìm được."
Phương Uyển thắp nhang, cảm khái nói: "Nếu không gặp được cô, e rằng tôi đã c.h.ế.t ở công ty đó rồi."
Làm sao có thể xin vào công ty này.
Nhưng tất cả đều là do số phận sắp đặt, để cô gặp được Kỷ Dao Quang.
Sau khi Phương Uyển rời đi, Kỷ Dao Quang tính toán, hôm nay không còn ai đến nữa.
Vì vậy liền xuống núi, đi giúp Từ Tố Nguyệt xử lý di sản.
Có chữ ký của Từ Tố Nguyệt, lại có công chứng, vấn đề di sản nhanh chóng được giải quyết.
Xử lý xong, Kỷ Dao Quang đang định lên núi, thì tình cờ gặp Tư Lâm.
"Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi."
Tư Lâm sảng khoái nói với Kỷ Dao Quang: "Có thời gian không? Mời cô uống cà phê."
"Tôi thích uống nước đun sôi để nguội hơn."
Kỷ Dao Quang thản nhiên nhìn Tư Lâm.
Nhưng cô vẫn tìm một chỗ, ngồi nói chuyện với Tư Lâm.
Chủ yếu là tò mò kết quả xử phạt của đám người Trương Ngọc.
Tư Lâm cũng đoán được mục đích của cô , vì vậy không vòng vo , vừa ngồi xuống liền nói: "Trương Ngọc và Trương Thanh Vân sau khi bị chúng tôi bắt về, vẫn luôn im lặng, đến hôm qua, đã tự bạo."
"Ừm."
Kỷ Dao Quang thản nhiên nói, giọng điệu không chút gợn sóng.
"Cô không thấy kỳ lạ sao?"
Tư Lâm nghẹn lời, được rồi, ngẫm lại dù sao cô gái này cũng là người trong nghề , chuyện muốn biết tự nhiên sẽ biết . Đúng là không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất