Dù sao vụ án thế nào cũng phải đưa ra một câu trả lời rõ ràng , cho cô gái này thêm một cơ hội để chứng minh , được hay không sau này án đã kết cũng không khiến bọn họ trong lòng còn băn khoăn. Rốt cuộc thì bọn họ đã tận lực !

Ngô Mai Hương dẫn theo mọi người đến nhà Ngô Lão Nhị, một ông lão hơn bảy mươi tuổi ngồi trên xe lăn ở cửa, nhìn từ xa, cả người trông ngây ngốc.

"Ngô Mai Hương, cô không định nhờ nhị bá của mình làm chứng đấy chứ? Đừng nói đến chuyện khác, ông ấy giờ bị bệnh, lú lẫn đến mức này rồi."

La Khả Hân vốn dĩ còn nghĩ Ngô Mai Hương thật sự tìm được chứng cứ gì đó quan trọng.

Không nghĩ tới, cư nhiên liền này? Liền này?

Thật đủ khiến cô ta có thể cười đến hết cuộc đời . Cho dù Ngô nhị bá thật sự có chứng cứ, nhưng nhìn tình trạng của ông ta hiện giờ, cảnh sát chắc chắn sẽ không tin, dù có tin cũng không có giá trị .

Quả nhiên, cảnh sát nhíu chặt mày:

"Ngô Mai Hương, nếu đây chính là chứng cứ mà cô nói đến…"

"Rất tiếc, tôi phải thông báo rằng theo pháp luật, người mắc bệnh tâm thần không thể ra tòa làm chứng."

Điều đó có nghĩa là Ngô nhị bá hoàn toàn không giúp được gì.

Ngô Mai Hương từ trước đã lo lắng về điều này. Bác hai cô trước đây từng là giáo viên ở trường trung học, nơi cô từng học, cũng có thời gian giảng dạy khóa của cô.

Nhưng giờ đây, ông đã mắc bệnh Alzheimer, đôi khi còn không nhận ra con cái ruột thịt của mình.

Vậy thì làm sao có thể nhận ra cô? Làm sao giúp được cô?

Huống chi, dù có nhận ra và làm chứng thì liệu lời làm chứng đó có giá trị gì không?

Ngô Mai Hương không khỏi cảm thấy nản lòng.

"Cô cứ trực tiếp hỏi đi, đừng nghĩ nhiều, để mọi thứ tự nhiên. Tin tôi."

Giọng nói của Kỷ Dao Quang vang lên từ điện thoại.

Nghe vậy, Ngô Mai Hương cắn chặt răng. Đã đi đến bước này, không còn đường lùi nữa.

Lên !

Cô tiến lên, ngồi quỳ xuống đối diện Ngô nhị bá:

"Bác hai, bác nhận ra cháu không? Cháu là Mai Hương đây."

Ngô nhị bá nhìn cô, lẩm bẩm vài câu:

"Cái gì mà than đá , nhà tôi làm gì có than đá."

"Không phải than đá, cháu là Ngô Mai Hương, cháu gái của bác mà."

Ngô Mai Hương cố gắng giải thích.

Ông cụ nghiêng đầu, vẻ ngơ ngác:

"Hôm nay ăn khoai tây, tôi thích ăn khoai tây."

eyJpdiI6IlhFVGp4TURWQkppTlBwZnZ4bUltSFE9PSIsInZhbHVlIjoieFJSVEpiTjVuWTZkSDBuVUhLSjM2ZVVRR0t1b3V0aU81WnhZcW5QbTFGa1EwemI2NlJpY256bDUzQ1Rsb1F6ZUhrMHpFbDN1RG5qbEpKNkZSeElQa0xWdUMxejExZzhiOUJjWThGTDhZK1AyOHplUlVuMkE2SlVYZWw4em51R1ZGdzg4akRsSzBneVpNN0IyZHkybzM5XC83aXV6N0UxR3M1VnJNTUh0NzBodlFZTTBGN2FwRFppSHc1dm1Wa3BodkUwQ21zWHcxU2VPbmJWQ2kxa2hCQnBMYzRMMlFya1wvNEJEeklZdFNPU0VcL0JBd2U5aysrbFFEZTRZbG53YWwyZ3RTM2lQcHFVb0FEZ1E3Wk5OdnJjdjRoY0Q4aENNSjRqeEhCeXJ4WnRWN0hqRlVHRGE3ZE9RenYzUzJtZ21DeWRDQXVSTUY0dEtUeFM5SU9lV3NoTzlBPT0iLCJtYWMiOiJjYTExODA3YjMzMDM0NDI2ZjJkMzYxNmNjZTMwZjI1MDAyOTA5YTRkODQ5YjY1Yjk5ZjgyZDRhZWFkZDhjNThkIn0=
eyJpdiI6IjB6YVI5M0R4WmlFYlwvcWZ5MUdRMmVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlB4OFkzT01ncE1lZ1BpQzRkSjEzSU14QUp6cFVIZHM5ZUxTSE1pQ0xkcGxRaWVmdVg0YzZZNjRnQk8xSlMrT2pjN2pDUEVCaXVGWW1aU04xcmM5b3JxZFY5XC9hRW56U0JFaERzeGZ1QzVjQlZla09VdG80K0tqcFVZK1VUbFU5U3E4WlRLd21Db2YzV0twVm5JQ09WajlLSkptV1wvWThNQ2wzQW1sMFFoVUR0aW5kUnc4Q0E1cmREUUxpaGFiM1wvNSIsIm1hYyI6IjhlYTM2NjU0NDYxNDRiMGM3NTU1Y2EzMGQwZGVjYzM5YTQwYTA3MWE1ZTVmMmRiNWI4ZmFlZTE3MTA1YmNlMDgifQ==

[Mọi người đừng vội nản, theo kinh nghiệm lão fans lâu năm của Kỷ Sư của tôi , tôi dám khẳng định , Kỷ Sư sẽ không nói chuyện khi không có nắm chắc . Mà một khi Kỷ Sư nói ra thì chắc chắn có manh mối!]

Ads
';
Advertisement