Rất nhanh, tên một người đã được hệ thống thông báo . Màn hình chia đôi, xuất hiện hình ảnh của một người đàn ông trung niên.

"Đại sư, chào ngài. Tôi là Tô Chửng." Người đàn ông lịch sự chào hỏi.

[Cho mời nạn nhân thứ hai!]

[Lầu trên thu liễm điểm , cẩn thận làm người ta sợ chạy mất!]

[Haha, có trong tay túi phúc , chứng tỏ là người có "duyên"!]

Đọc những lời bình luận đầy trêu chọc, Tô Chửng có vẻ lo lắng, ánh mắt liên tục liếc ngang liếc dọc.

"Xin chào."

Nhìn gương mặt của Tô Chửng, Kỷ Dao Quang giữ vẻ mặt điềm nhiên:

"Anh muốn hỏi về chuyện phân chia nhà cửa của gia đình phải không ?"

Câu hỏi trắng ra của Kỷ Dao Quang khiến Tô Chửng kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ban đầu anh ta chỉ tình cờ vào xem vì thấy phòng phát sóng của Kỷ Dao Quang có vẻ hot , không ngờ cô lại thật sự có bản lĩnh nhìn thấu mục đích của mình .

"Đúng vậy. Bố tôi sức khỏe không tốt, tôi chăm sóc ông ấy mỗi ngày. Hiện tại, ông ấy có hai căn nhà. Tôi muốn biết cuối cùng tôi sẽ được chia bao nhiêu?"

Tô Chửng nói xong, còn không quên bổ sung:

"Tôi còn một chị gái, nhưng chị ấy… Ừm , nói thể nào nhỉ … chính là từ nhỏ liền li kinh phản đạo, luôn làm bố tôi rầu thúi ruột."

"Bố tôi bệnh nằm viện thế này mà chị ấy  ngay cả mặt cũng không nhìn thấy . Nhưng vì trong họ nhà tôi, xưa nay vốn ít con gái, bố tôi đặc biệt cưng chiều chị ấy . Tôi sợ ông hồ đồ, cuối cùng giao hết nhà cho chị ấy."

Trong khi nói, Tô Chửng cố biểu hiện ra mình cực kỳ thành thật, đáng tin.

[Nói thật nhé, nghe câu chuyện này đã thấy không hợp lý.]

[Đúng vậy, nếu nói muốn tranh gia sản là con trai thì tôi còn tin, chứ người già xưa nay vẫn còn nhiều người có tư tưởng truyền thống lắm . Ví dụ trong việc con cái thì chính là trọng nam khinh nữ ấy , nên việc thiên vị con gái thế này ít lắm.]

[Không hẳn đâu, nhà tôi ba mẹ cũng cưng chiều em gái, hầu như để lại hết tài sản cho nó.]

[Không biết rõ mọi chuyện thì đừng vội phán xét.]

Tô Chửng nhìn thoáng qua bình luận, vội biện minh :

"Tôi không nói dối. Các người xem đây."

Anh ta giơ điện thoại lên, quay một vòng xung quanh. Quả thật, anh ta đang ở trong một phòng bệnh.

eyJpdiI6IkhYaFlRVDhJNnJEUWR6Nk5zOWVMZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiQkU1a3pzZlArdm1RTzVoSFIzZW9RbHNWQ3Z5Yk1lRnpQSVhPaEpCSzk3S0NTR05jR2hLVHRTNnB3YVQ5UHJkaDdidVhwOThBdUl4MnUyZTIxNnA1ZXlvV0FvMUN6UDBzU3ZBMmJXT0haeDB1K3MrNWxsbnpMUXBjdFp4NUJseUNrZHRBNG11amZKbTRDTCtYNlg2THFmR24ybXZcLzVrYUpOTDUxd0VET2cxcTZVdEdSUzZkZ1NMNGRsdVl5Tlpkb2RvSUhVZ2NyYzZubHh3YkZCVG85cTV2SVdPM0RuOFwvdllyaWVaRStXU2lzU2grVEhqaldOWXNhM2RnZVcyMmw1ZEUzYmZTQ2hxQyt2MlBRR001WU8zZkxwTG5PMys2d0JDXC9hbW1OTjlnTnZPc0hzTVlrdEhudFZHMzJsZ2VTRUdNODBrKzFzSmc3UEV1NTNIVEI2SkZlRnJaZDQ5QjhVdjlkVmFXNDRFUFFCZm5uYWR0d0tPMmJQT2ROVnJcL05rbk5ja0tzYW1WeFZEWXFUVTZEOWU0d3luNGpqSDJhbmxialRKMDFtc1JoVmJDV25pZVdXYlFWWXI5UlErbXNSMkwiLCJtYWMiOiI1MDZjOTYxYjhiMjI0NTcxMjRkYTA3NDQxOGFlMTlhOGJhNzdlMzM1NTBiNmRmODNhM2E0NzUzMWE3NWY3Yjc1In0=
eyJpdiI6IjBJSUF2aDR6WEJQY1dheHo3RTRYZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiVFpEYWpablZIMGZVMUFIdkhJMG1jVmNBU1dVeGNkdDFaOUxDS3N5VFZqSFZham5oQjBSNndIelRQUDhYRDVJa0U0NjNCYkl4dE9MejUxcGwzSUFFMjN1bnQ3ajRBUzhzcUtkK2diVWlZYXRzTVZaSUxnOHozTmpUYVE5eXZPN0NFcEN2K3BkMVhqdWxDY1wvZGM3UEVlRkN2Z3NBbFRrcFV0aXR4T0lVN0hJSWphbTI1WlBuTmQ3ck1NbkY5Y3RBU2wxRFdWQm1VT0tMTmh5UExSMDlrN2dkV2xWamxFT3YyQW5BVE0xVXdmWVdwU3dKWVlTYzBTNXllSmRUWGt5SFNSNEVqUVU3dVVMc0ZhMGdcL0VTQmh5VkU1eGo3ZHFWdHlZcmtcLzVQUVlDdCsxVUV4ZzRXdXlSUXZHXC9cL2lvWlNDM3llaDFDcUZsRVNFMVVwVU84VnhVNEpQRVZlVmQwcWFIWVwvaHZjRmdtbW9DVHl3R1JYdGtwRk1EM1FlWVwvMjFXc1MzNkJ5MkVRS3hHNCtqMjd6Z2Rqb3JOT3VjUjdcLzJaVXRrcFVXMjVIMFllcTBBVGRkXC8zZ1wvcTBWclQwWUVrdGt4SE9FZVFSOVRsSjJIVnRoYzA1eG1vOGFmckFLRFZTWVhWXC9cL1Z0STRRRFpGTjBFZ0RuNWZhZEJiMXV3Y1czblloeXB4bEk0NUlMRVRGQlRWXC9DVndGNld5dUswVHE2bWxuVTZ6cjNJSjNmbkdyXC9tUGxuaUhLa2dIR1BXNlRhZ0lZYzBnQnpLQjRyN0tEaFFES244Nkh3WDRManJ1bmg1R3NwMjN3WU9IamdWajA4N0FsZlwvSmxwNmhqQW5zQWlzVk5YZlQ1eXNkdW1ZMlwvVnlJclF4eitRPT0iLCJtYWMiOiJiZDBiMTlkZDYzYmIxZGU3NzhiOWU0ZDYyZThlNjNlZGM5YzI3NTJjNTY2NjJhMDdmOGY0NGY1ZmI0YWY3NGVlIn0=

Tô Chửng nói, giọng điệu nghe rất là tủi thân .

Ads
';
Advertisement