Điều đáng sợ nhất là, chuyện này lại xảy ra vào ban ngày!

Thật quá vô lý, trong tiểu thuyết và phim truyền hình, những chuyện này đều xảy ra vào ban đêm.

[Trời ơi, đến mức này rồi mà vẫn chưa báo cảnh sát?]

[Đã nói rồi, cảnh sát không quản chuyện này, cô ấy cũng đâu có bị thương tổn hay mất mát gì , thậm chí còn nhiều thêm một đống đồ nữa kìa . Cho nên , có lý do gì để báo cảnh sát chứ chắc sẽ nói, mà dẫu có báo , chắc cảnh sát cũng chỉ cho là có người hâm mộ giấu mặt tặng quà cho cô ấy thôi , nếu không thích thì có thể vứt đống đồ đó đi . Vì chuyện này mà báo cảnh sát cũng thái quá .]

[Lầu trên chắc chắn đã từng báo cảnh sát vì chuyện tương tự như thế này rồi phải không ?]

[Mọi người cũng đừng bi quan như vậy, vốn dĩ những chuyện kỳ lạ này, cục cảnh sát không quản được, rốt cuộc thì ' kiến quốc về sau không được thành tinh ' a ! Cô muốn báo người chịu trách nhiệm truy quét các tổ chức truyền bá mê tín dị đoan về một chuyện huyền huyễn như vậy ? Sợ là người ta sẽ cho rằng cô gặp vấn đề về tinh thần đấy !]

"Cô đừng vội." Kỷ Dao Quang nghe xong đại khái câu chuyện, an ủi: "Vậy cô đã mở những thứ đó ra xem chưa?"

"Chưa!"

Thượng Quan Cẩm Y liên tục lắc đầu, cô nào dám mở ra: "Đống đồ đó, bây giờ vẫn còn ở bên ngoài, tôi không dám động vào!"

"Vậy sao cô biết là của người trong mơ?"

Kỷ Dao Quang nói.

Thượng Quan Cẩm Y giơ điện thoại, tìm hình ảnh của mấy cái thùng, sau đó phóng to và chỉ vào ký hiệu trên đó: "Ký hiệu này! Giống hệt trong mơ!"

Kỷ Dao Quang nhìn ký hiệu phóng to đó, hơi nhíu mày, cô cảm thấy ký hiệu này quen quen , hình như đã từng thấy ở đâu đó.

"Đại sư, bây giờ phải làm sao? Những cái thùng này tôi không biết trả lại bằng cách nào a ! Nó sẽ không cho rằng tôi đã nhận sính lễ rồi thì phải gả cho nó mà ngay lập tức đến đón dâu đấy chứ , tôi còn chưa muốn chết!"

Thượng Quan Cẩm Y khóc lớn.

Cô còn chưa có mảnh tình nào vắt vai đâu , thậm chí tay người khác giới cũng chưa có năm qua . Kết quả lại bị một thứ như vậy nhìn trúng và rước đi.

eyJpdiI6IjE0T2t5Y3krZkFTWmdYQ3JYYVdNRUE9PSIsInZhbHVlIjoiYm82VlwvKytCa25mQzJpOEsyU0EzVURiXC9YNXVSQWg1aFlHR2ZLQ2ZSaU1veEFOOXMrWk9xak41MUF1clJrRTdBQStLRWJZeEVzbUltY21oUzQwY0c3Z1o4a21udTVEUWhVUTlmclpQWUl6YmlMMW9sZWVkb211QUVuQW5STmt2VWRCMGJxRGZHV2dwZWVpS0dZcXhyTHc9PSIsIm1hYyI6IjRkNGFkZmNkMDUwM2I1YzcyYWMxZjRlMTI4YWQ1Y2QzYTQyM2QyZGE3NWE1NDMyZDc5MmI5OTAwZGJjNDRhMTgifQ==
eyJpdiI6InhtWDkzNmtJOU1OVDNTT21ZM21mMmc9PSIsInZhbHVlIjoiZWpETjZybkRVNWh1ZHpSZ0FhdmxOcU5yNHZmUFpsWTBlb1wvcG5LZ21ETkxUR2wwVXZIREJIeDNUU3NPczAyeUtwa1JpbTBjVWRSVGx4R2M5eTlaWk42N0xNbDN3WXlXRkxQY2F0RnF6NUVHRzZZM3VSTExIZ3ExdnMzSzRSQmJINHpUSUQzR0tGSGhmR0tGNmt1YUlmZjFZeXV5Q2hTYjNFalU4NFRMdFpUVmljY1B4XC93OFdEOUR1MjRtbmtQSDB3RGdxRGRQNlVya0hURlNva1RjWUpSU2d5Q1NtOE9VVHh4Q1UyVnRjeGJ2VHZ1aUNvMmhWTmNcL1VGK2FsUGVxOEg1cWhvZkR4cVwvRzNpRDBtN0dGNHNSUmJaZ0lOSzNJem9Ud0RPVjh3QzIwTWFLczZvb1RPdUdwc2IwRmp5U0EyN1JNaEJLK01hZGczVEZIdko1bVRHeHlDSTFuUCtlMTNtY05OWTl1NlFIcHJBVmFUanNXOFk4NDNoRjQ0SDZscUQ1elhWQ1J1Tm5oZUpsSXppSlZQeVQyRGc2cFhLYmJVN1NBSk15MkxHbURWSDUxcGZIVUZOZ3p0TE1rbER3SHcxNWZaWU5RZGcwaG5NRjc5VHI1RjBYdVFIZEhIalJzbXFHaDd4YTNIeHdGZEdJSndBcDIxaDFUNU9rZ3dUODA0d0R4VlJZRml5NTlWbDFiajFUZ0lHWDRNSWpTZm9jM3Bsd3JxaER2ZFRpeWVlRHlNYjhuMDlcL01GQ00rVkkrV1dsc1ZZQU1KNWNla3ZOWTUwWE40T25CN3ozdmEwa0xlWG9kYzFvb0c5b01uQXdsaXYxeVEwU1d1NWZJUUVIdThWNFE1bFhIUmxIZW0yTktxV0o4VWp1UGhWa056V0dHS2FNREtmY0hqb214TXNIcjZZRlFaOUhDMElCNkYrMXhZVm4yamRQdVNJT2psb05MV1pSSExsamUzM2FOQ0NMTFZCemVKd1Y2b3BkXC9nPSIsIm1hYyI6IjkxNGMyNTRkMmQxODg5YzNhNzE0MmE1ODQ2MzgzYWRlYTBiZmExMDBjNjA0NmIwN2QyM2I2MDc3YjU1YzQ4MjcifQ==

Kỷ Dao Quang nhìn cô gái đang bị chính mình doạ cho sợ muốn ch.ế.t , sắc mặt lúc xanh lúc đỏ , trong lòng thở dài , lên tiếng trấn an : "Cô yên tâm, có tôi ở đây, cô sẽ không c.h.ế.t đâu."

Ads
';
Advertisement