Nhưng lúc này, tình hình thực tế đã khiến bọn họ không thể cúi đầu , cũng không phải là bọn họ có tin hay không , mà sự thật chính là như vậy .

Bởi vì Thượng Quan Cẩm Y không cần phải nói dối!

[Trời ơi, người đàn ông kia vậy mà là quỷ , vừa rồi may mà tôi không nhìn thẳng vào ông ta.]

[Đại sư! Tôi cảm thấy cô thật sự muốn lấy mạng già của chúng tôi , hơn nữa tôi có chứng cứ ! Chúng tôi suýt bị cô doạ cho đương trường qua đời !]

[ Lầu trên + 1 Lần sau cô có thể nói trước để chúng tôi chuẩn bị tinh thần, được không ? ô ô ô ]

[Lầu trên + 2 với người ở trên, tâm trạng vốn đang vui vẻ . Vèo một cái , trở thành sợ hãi . Nếu đây là nhiệt độ mà nói , tôi chắc chắn bị sốc nhiệt !]

[Mọi người đừng sợ, chúng ta có ' Kỷ phù ' ở đây !]

"Nếu vẫn còn nghi ngờ , các người có thể đi hỏi những người trong thôn đó để tìm ra câu trả lời cho mình ." Kỷ Dao Quang biết trong lòng bọn họ có không phục , cũng tốt bụng đề điểm một chút .

Nghe Kỷ Dao Quang nói cũng cảm thấy có lý , không bằng cứ đi xác thực tính chân thực của sự việc rồi hãy quyết định có nên tin hay không , giải quyết triệt để đỡ phải sau này lòng mang thắc mắc , lại cồn cào khó chịu , các anh trai của Thượng Quan Cẩm Y lần lượt đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, liền gặp một ông lão.

Ông lão nhìn thấy bọn họ, sợ hãi lùi lại mấy bước.

"Các người là người hay quỷ ?!"

Ông lão đứng dưới ánh mặt trời.

Thượng Quan Cẩm Y bước tới: "Ông đừng sợ . Chúng cháu là người ! Ông ơi , cháu muốn hỏi ông một việc . Ông có biết người trước đây sống ở đây là ai không? Người đó có phải tên là Trương Cường không ? Người còn sống hay đã ch.ế.t ?"

Ông lão nhìn xuống chân bọn họ, xác định là có bóng, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm cùng bọn họ nói chuyện .

Nghe câu hỏi của Thượng Quan Cẩm Y , ông lão có chút không vui nói : "Các người là người mà còn ở đây giả thần giả quỷ, đám thanh niên các người bây giờ trong đầu đều nghĩ gì thế không biết ? Doạ người khác sợ hãi chơi vui lắm sao ? Cũng không biết nghĩ đến hậu quả !"

eyJpdiI6IkdqRFBJY1pRXC85R05rXC9PbTNkbzNwQT09IiwidmFsdWUiOiJVNWxUUkZrUTU1cVwvclwvSXNuajJZREdUQkRaVjEwakRPcWNPbnB4YTcrXC9IR3h6RTBjRzVvZndJbjdDNlVscXlwdlwvZ2ZEVHFvTFpJaWpxMGl3M2dRZTRqOUJtQlR6VkpzRFN6VVdRZWdSTlpYbGFhWGQ0NytJTUJmbEdWVmFROFRmTkxlWkUyOU5Mb243UjBqdmhlQTJqV1wvbm1ZalFDTXhkN0R5SVwvNllBYXlod1BsMzJjY1RIZlNGdFREMk92WklOSlJLVTBQZWZMRlprY2xMTTdBRzFMTGNudzhpVytpUVh0ZnRHM0JtazdcLzFwSXhMSmY2bjJRaEk3c01QUjNSU2wyOG92dTZzK3VUb0U2aVV4NEVUdGI1SWw0eTNmYkhOK0o4RktHcFk5WlBsWGIwUmxKSTQybjd3enM3RDkrY3I4N3JcL3h0bU1KbEprNkRGNjFKNjNMdzh6NitjQVwvdzlHNHBhWlwvUW9lcDdPUTJPdmxlTXpJTURRM2FsRmlIbytQZDhPZ091TnUyRTNPK0lsd1hWbVN4bE05Q2JYNllkWDBpXC9JcmNzSGxvYXI4U25jbjBlUzJNcG9JOXBuUGhzT21SOFdhUmhcL1k5OHRRd0Y5QXNTcldjdz09IiwibWFjIjoiMmQ1N2MwNTk2MGRlYTJmY2IyNTdmMmU0M2VjY2IyMjQzNzU4ZTE4NjAyMjU3NzcwYzczMzRkNzg2ZDdmY2IzYyJ9
eyJpdiI6IkRkdVVSRkZwM1V6aTIrTjJYQ3ZTSUE9PSIsInZhbHVlIjoiMnNJNzB3K1grdkVWWmZTZjBXTWtLVU5TdzZWckxHbnNja1hCUVwvMEFlNk5ESmZ0UnVoSCtGWXBHc2xXY2Q2VGg2ZXlNcTVTdjAwQzVaTFZvemwwQ2xuWldMdDFmN25rclUwTVlUakxVUWVkN0E2TTMzY3RtaVNuKzZ1emdyak4xIiwibWFjIjoiZmQ5MGMzOTRkZjc1NDczZDg2MzM3ZGI3NDliNGQyYWQ5ODE1MmRhMjhiYjY4ZTEwYjkyZGZmYmM0YTg1NzQ3YSJ9

Anh trai của Thượng Quan Cẩm Y không hiểu chuyện gì, mở cửa, lẩm bẩm: "Không có à, đồ đạc bên trong đều ở đây... a! Đi đâu rồi!"

Ads
';
Advertisement