Hoàng Như thấy Chu Minh Chí không còn tiền cũng không còn người, dứt khoát cuỗm tiền mặt bỏ chạy.

Còn Hạ Liên, dưới sự bầu bạn của những tiểu bảo bối cục cưng đáng yêu, dần dần hồi phục. Hai đứa nhỏ cũng rất ' thi đua ' từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu, nhà họ Hạ cũng dốc hết sức lực bồi dưỡng, tuổi còn nhỏ, danh tiếng đã không nhỏ 

Không chỉ vậy, hai đứa nhỏ còn rất tâm đầu ý hợp với Hạ Liên, mẹ con tình cảm luôn rất tốt rất tốt.

Thậm chí , mãi cho đến khi lớn lên, chúng vẫn nhớ về những chuyện đã xảy ra ngày đầu chúng đến bên mẹ !

Tuổi già của Hạ Liên, giống như thẻ bói của Kỷ Dao Quang nói như vậy , trôi qua trong hạnh phúc quây quần .

Tất nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Thời gian quay trở lại lúc Kỷ Dao Quang cung cấp mật khẩu để bố Hạ Liên vào nhà đón 2 cháu gái về , liền kết thúc cuộc gọi.

“Quẻ cuối cùng của hôm nay.”

Kỷ Dao Quang nói xong, liền phát túi phúc .

Rất nhanh, một người có nickname là 【 Bình an hạnh phúc 】 đã được hệ thống thông báo .

Màn hình chia đôi, phía bên kia màn hình là một người phụ nữ trung niên, cả người tràn đầy sức sống.

Nhìn thấy mình được chọn, bà vô cùng kích động, “Đại sư, đại sư, tôi trúng thưởng rồi, xin chào, xin chào!”

“Xin chào.”

Kỷ Dao Quang mỉm cười nói.

“Tôi tên là Trương Ngọc Hương, năm nay 42 tuổi, tôi có một đứa con trai, năm nay học lớp 11, sang năm là lớp 12 rồi, tôi muốn hỏi, liệu nó có thể thi đỗ đại học không?”

Trương Ngọc Hương nói rất chân thành.

Kỷ Dao Quang nói: “Cho tôi xem ảnh con trai cô.”

“Vâng.”

Trương Ngọc Hương vội vàng tìm một bức ảnh chụp gần đây, rồi gửi qua.

Kỷ Dao Quang mở ảnh ra xem, lông mày hơi nhíu lại.

Trương Ngọc Hương thấy vậy, cả người cũng trở nên lo lắng.

“Đại sư, sao vậy?”

“Việc học của con trai cô, cũng được, thành tích hẳn là cũng khá tốt đi ?”

Kỷ Dao Quang châm chước dùng từ , đặt câu hỏi .

Trương Ngọc Hương gật đầu, “Cũng được, nói lý ra, thi đại học không vấn đề gì, nhưng con trai tôi, tâm lý không vững ."

"Rất dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường và sự vật , sự việc , hoàn cảnh xung quanh , điểm này giống tôi, nên tôi mới muốn hỏi trước, liệu nó có thể thi đỗ không?”

eyJpdiI6IjRpS0RrRDlIWEtuOERSWWhyRzFlRkE9PSIsInZhbHVlIjoiR0g4MWlYNGtoMWw4WFM4alpQeTliNytmcTlyazdndHpBb0hmaGxXejdiY2xLdSs3SzZGaCt3bnRxbUFkWlJJS21QRmJzeWJzNndkUEhGNk9HQlI0dElmOUVrbVoxYmhsTmhCOE15b0UzR0JpZWpaV2NKSkxrV09xa014dDJxSmFXdHQ1NkFGK0paMnZtNjlPR1ZRaGYzM2hKT3hHT3ZxdWZIcDFkODVaY3RkVVpXZllWaFg2U2FXek8zeDRUSlZpTzYxY0U0M3Y2NllCTXZrY1JENGlmaUYwUnA5aTRCZ3pmWWtIZ3NHYkU3eTVCTkZrQTFPaWpIdlwvZ3p1SFdNSFhGcUkxOGpGNkdjRlo0cTNZV3dHSEp3UktDbDlCV0VcL0NuSU5YWE9WdE8xNlwvK1BOczB2dWwwSkZwTzZaTGtcLzl2RGx6RVZWK1pMMTRxMU9PTk1hNEVzNnFPb0lRbkxwcUlXN29KUVdUMlN0RT0iLCJtYWMiOiIyNWYzOWYzMjg4MmU4MWFkM2QyYWZlMjZmZjQ4YTc0YzJjMjExNzcxZWFiYzBmNzZiYmI3Y2Q1MzI5NmFhYjY5In0=
eyJpdiI6IjVqTGZiWUJvUFpic2p4ZXdOT280bHc9PSIsInZhbHVlIjoiNzB4WWJrMjkzQmgxMld2V3pFM1RYYzExK25hYm1cLzQxbGJIbU93K2FLQVBSVXliS1RFaWNjT3RxZDJGTE8xazFYUEtyaUE3UktodEVrZkJSMGU4ZkllS3RlbEo5V0tvZ2Z6blhRdXE5MEpxNmZ3NmIwVUZEXC9yN05BcVwvWDZIbzh0ejRzVmFBOFdpMThSWmlnbVZrVnpBakpWVVptSFVNbUxiWks5UmthblEzb2dVRnN1N3ducnRLOExmdlIxY1wvZGNCSHBCSmhYZUxHd2RNWmhcL0V3aHlPeTk4ZTd4NUtWSWtqQVMweWRSbnlLcnQ5VkZEcUFWaGQ0QzgxRDh1eFdGQ0s4RFFJZExHU3NUUk83ZTh4NzBrTDdxNWl1RWpOWkxrZzBGZjZBaEJnS2pKR2gwZFVQUnBoaG83ZUFieWVyTzlGTVdqNGRackxIclBWYkZnbmRid09ta25Fem1hOFc3WStsQzg1TUREbVkrcnR5ZmxVck1IWFhKVThNdVdKTzV2VVRBdHhGS2hUbU9UclBJWGlodEk3NVQ1ZjI4clJScDh1SHpGN0tHeG5nZjBESlp2MEZGbUhyZWk0SlkrRWlsR2ZsNkVWMU9BME82RllFQUZDNGw0V2JLWHQ0WGVYazd1cVN5QXRpazQ2UE5EN0VaZm1YSGJmbUxJK2p4dmNJNmFXNXlmNzVZUFA5YU1FanhqOURXT1wvZHVKb3A0UzJ3YWFoRW1ka0ZOUWp0cU1BYmdqZmlCaERDZ0tDaURZOWNOdmdDRG11ZCtFSFJjMHhUQVFOcmlqV0lWNVl0QTZRblwvQ3craE84UnRYK0t6b1pScWUwS1lFeXNJdmtBQ0ZveVgyTFBhaVQybnZRMm5LbjlrVjFwcEpLWXMyZjQ4MHk2SStweW5XYnNoR2drPSIsIm1hYyI6IjZlOTZmMDg5MDczYWIxYmI2ZTJhMmMxNTdkMDQ5ZDIxMGIzNWI3MmMyNDQ2ODA0MzJkYmFmZGY5OGViMDg2MjQifQ==

 

Ads
';
Advertisement