“Xin chào.”

Kỷ Dao Quang nhìn cậu, nói: “Cậu muốn xem gì?”

Xem gì?

Trần Minh thật ra cũng không có gì để xem, nên nói: “Cô có thể xem giúp tôi, chuyến đi sắp tới của tôi có thuận lợi không?”

“Không thuận lợi.”

Kỷ Dao Quang không cần nghĩ đã buột miệng nói.

[Sao tôi lại cảm thấy không ngạc nhiên vậy nhỉ ?]

[Chuyện thường ngày mà !]

[Tôi biết mà.]

[Còn phải hỏi sao, cậu đoạt được túi phúc đã là câu trả lời rất rõ ràng rồi.]

[Anh đẹp trai quá đáng thương, bị câu trả lời của Kỷ Sư doạ cho sợ ngây người luôn rồi.]

Trần Minh chớp mắt, “Đại sư, không thuận lợi cụ thể là như thế nào không thuận lợi ? Có biện pháp hoá giải không?”

“Có.”

Kỷ Dao Quang gật đầu.

Tiếp đó, cô nói: “Người đàn ông ngồi giữa ở hàng ghế đối diện với hàng ghế bên cạnh cậu ... Đừng nhìn .... trên người hắn có d.a.o, lát nữa còn làm người khác bị thương.”

Vừa nghe thấy trên người có d.a.o, Trần Minh nổi hết da gà.

[Sao lại có d.a.o ?]

[Nhà ga không phải cũng có trạm kiểm soát an ninh sao ? Lúc trước tôi đi tàu cao tốc, ngay cả kéo cũng không được mang vào.]

[Lầu trên +1, còn cả cồn loại nhẹ cũng không được, tôi không biết mình đã mua bao nhiêu chai luôn.]

[Đại sư có phải hay không tính sai rồi , chắc là không người đó không có d.o.o đâu .]

Trần Minh giả vờ vô tình liếc nhìn người đàn ông đó.

Người đàn ông vẻ bề ngoài rất bình thường, sắc mặt cũng phi thường bình thường .

Nhưng Trần Minh có chút không chắc chắn, “Đại sư, cô chắc chứ?”

“Cậu có thể tự mình xem thử, ngay trong túi của anh ta. Nhìn hình dáng, chắc là có thể nhìn ra được.”

Kỷ Dao Quang nói.

Trần Minh thấy vậy, do dự một chút, vẫn đứng dậy, cẩn tắc vô áy náy, nếu là thật, vậy chẳng phải xong đời sao?

Trần Minh giả vờ để đồ lên giá hành lý đối diện, sau khi để xong, liếc mắt một cái, vừa hay nhìn thấy ánh sáng của con d.a.o qua khe hở của khóa kéo!

“Chàng trai, cậu để xong chưa?”

Có người nói.

Trần Minh mới phản ứng lại, vừa rồi mình đã ngây người, vội vàng tránh ra, để người khác để đồ.

Sau đó, Trần Minh đến nhà vệ sinh, đồng tử run rẩy, “Đại sư, tôi nhìn thấy rồi, thật sự có d.a.o, bây giờ tôi phải làm sao ?”

eyJpdiI6IjFaNEdiQUtKNEIzVUJLWGpvREd4VGc9PSIsInZhbHVlIjoiQTlaXC9kNEh2VDRlcURJb2RSeFwvbXErckVqZEFPaEo2UWt0cmZRbENkdTVvbktIcGltUFVCS1J4bUpvOXd3cTgyM3BaUFdVenhKVE5OYzk3dmN0V204SzNrYXdBaDN3NDJZQ2FDZlN1TE5pSU51M3FPZTZmN3h4cVhxUVpcL28ramU4djJzSnBHcno4MGJhMnZ4alVjZWRtNnNyVEJoNHc2YlUzYmtxdDZVWTh3QWFIamYzODgrXC9SZnNzR3diNm53OUtKZFpQaDFFNWtJME1aM1wvZTkxeEN3PT0iLCJtYWMiOiI2MzMzNzgyMGE4MzNlMjdhNTJmODMxMTlmM2QyNTkwOTZmNmE2MWU3ODg2NThjODk3Y2I4ZjkwN2E0Zjc2OTM0In0=
eyJpdiI6Ild0dmdkTVZ1QmVQbk5pdVJ2RmV6T3c9PSIsInZhbHVlIjoia3BRN3h6UzR0SHFyT29xVFJlR3h0aXU4dHpYbVRLakJjNk9lckM5azVaK3ZoRG9CTlV5N3lObHJSTkJ0WUFPUlRkaGdhQ2NocmJTVWx1Q0pPRzcwNlNOWUFJdytXdUlVR2p1SW5iK2t3SlllczZuVjVIYWlyQjdyb3ZTcXNlWkhUOURhMmJFUEFtNWR4czJEOFdtRDZoOG9rMFA4NFNvdmFSWUlvejFMa1Q1NXVtRjFScjZyV1k3aW1EQlB3b0tCSkgyalRwWEJcLzU4U2t6Mlc5azdZZFZlbnpSWHlMVjlYUUJZeEV5bkQ2eHpiSmt4NU5ZbjI2QUhpOEwraXhVM2tNODl1em5WTzRkV3RiYk9HSHN4TG5sZEx3UlBqWjJQNkVRblZoTWgxYVdNcmU1eWFLemlPeTAzOE91NWplMk5WdllZMG5HeUhYR3VFNjRUMzYyNGo3NVBtQmVPUFJRK2RcL1ZGc2ZiRFY0K2tZc1ZQME9GTjBCeGR1WmJuc0laVEdNdEF2Nzg5OXY5dktMTk5zZk1MTWV3PT0iLCJtYWMiOiJjNjY1YmQyNmNmNzZmNmYxY2NkNWIyNzI1YjA5ZjJmYTY4YjlmZTc4MmM3MDQ4NzBkMzVhNzYxYzk2YjdmZjVjIn0=

[Đúng vậy, mau đi tìm nhân viên trên tàu . Nếu là thật, vậy thì còn vấn đề nữa được đặt ra , đó là con d.a.o của người này rốt cuộc là mang lên tàu như thế nào ?]

Ads
';
Advertisement