[Gần nhà tôi cũng có một ngôi nhà bỏ hoang đã lâu . Hồi nhỏ mỗi đêm đều cùng tiểu đồng bọn chơi trò thử thách lòng dũng cảm ở đó  đi, các người có tin được không? Bây giờ người lớn rồi, ngược lại lại nhát gan, buổi tối liền không dám đi nữa.]

“Yên tâm mà vào đi, nó sẽ không làm hại người.”

Kỷ Dao Quang thản nhiên nói.

Nhưng lời này vừa nói ra, Lý Cẩm suýt nữa thì quỳ xuống đất.

“Nó… nó là?”

Lý Cẩm run rẩy nói.

Chưa hỏi xong.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy trong nhà máy, dường như truyền đến một giọng nữ.

“Tiến vào a…… Tiến vào a……”

Giọng nữ từ xa đến gần.

“A a a a.”

Lý Cẩm không thể khống chế hét lên.

Những người xem livestream không nghe thấy những âm thanh đó.

[Anh ta làm sao vậy…]

[Chẳng lẽ có cái gì đó .... là người xem không thể xem sao?]

[Mẹ ơi, tôi quyết đoán chạy đến chỗ thái dương, trời ạ, không có thái dương a !]

Lý Cẩm chỉ cảm thấy xung quanh dần dần tối lại.

Giọng nói đó dần dần biến mất.

“Đại sư, đại sư.” Lý Cẩm khóc không ra nước mắt .

Kỷ Dao Quang thấy vậy đau đầu vô cùng, nữ quỷ này lại không làm hại người. Hơn nữa , cô đã bảo anh ta yên tâm mà vào, anh ta lại còn không lòng vòng ở ngoài nhất định không chịu vao ?

[Đừng dọa anh ấy nữa, để anh ấy vào đi.]

[Tôi nhìn thôi còn thấy sợ, triệu hoán Kỷ đại sư hộ thể !]

Làn đạn lăn lộn .

Cuối cùng Lý Cẩm hít sâu một hơi lấy can đảm , bước nhanh vào trong.

“Cô đừng đến gần tôi . Tôi có bạn gái rồi . Tôi đến đây tìm bạn gái tôi, cô đừng dọa tôi, có mười mấy vạn người đang nhìn … á!”

Lý Cẩm vừa bước vào, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lao đến.

Sau đó, anh ta cảm thấy mình đã ôm lấy đối phương.

“Á á á.” Lý Cẩm thét lên thảm thiết, nhưng lại không dám ném ra, anh ta luôn cảm thấy, mùi vị này có chút quen thuộc.

“A Cẩm, đừng hét nữa.”

Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vang lên.

Lý Cẩm lập tức nghe ra: “A Trân, A Trân!”

Lý Cẩm nhận ra âm thanh của bạn gái mình .

Anh ta lập tức bế đối phương lên , chạy nhanh ra ngoài.

Sau đó có chút ánh sáng, nhìn rõ ràng, người này chính là bạn gái của anh ta, Tống Tử Trân!

“A Trân, em sao vậy?”

Lý Cẩm nhìn thấy Tống Tử Trân sắc mặt tái nhợt , hơi thở suy yếu, lo lắng hỏi.

eyJpdiI6InYySUJNQWJ5b3V0bFJuUXdoeXYrekE9PSIsInZhbHVlIjoiaFhQY2tNeUd3R2IwTjY0a1pZY3lMZ3V2ZG9qZTNzM001VkVmYnlrZWU1QXdub01adU5OZFlMbnBMZ0xIcWp3QUt6XC9KNmFOaEdvRWh6anNnOGpcL21xOGNiOXYrN3VzQU5GXC9HSUJPRkJGSVQzZUlKWTEwNkp4bFpVWDNBQk1QXC92TG0wMmlvaHVqZHgxWVQyUzNNNnFKQUlHcEhSYkRWWWxKSzlVM2pxd3dvQzNLTm40ZDZ2bmdvWHVvU3JGVnF6RG9TcDFcL2trMVVYbG5SM0hsanlnTUZ3dzFqY3FEZnZNTW1cL3NvSThPbXpUTG5rcDloVHVtUHMxbzB1YmJVN2xEU2Y0UCt3RkVHK0FPRWU5S2gxQmhvNHBKaGRqd0dFbHFjYnEwSVdzTUcwRTg9IiwibWFjIjoiNTU4MmIxZjFhZGQ3YzYyNmM2OGYwZGJkNGRkMWFjMDQ5N2IwZDgyZmEyYjBmM2E3MjQ1NGE5ODUwOTZhZDhiMCJ9
eyJpdiI6Iksybk1uenBcL1BpbW9WaHdiNlJhdG5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InF6RmdLa3Q1ZVZUaStPUTIrM2pCOVZkYkdUWHNJRnBlQXFcLzZDdWVJRG1HaUR6VHFjeHdVemJsdGdTSGdZXC9rcmdvVzdrQ0ZiNHk2NGVmeU9zcHZkZDJWdWZ3QnpxZG9kMElCZStVWllRVXFTbU9hazdNR0xOR3BtQmk4Vk0rTXhGS29BbU5MMXBZTjRkVWxXTEZISWNRPT0iLCJtYWMiOiIxYjk5YmYxYWVjOTU3MWYxZDFhNTdmNzdiZTVjMWQ0ZjZmYzE4ZmQyNjA4ZDQ5NDBiYWVlNzE1MWE5N2M0MjI2In0=

Lý Cẩm vội vàng kiểm tra, rồi nhìn thấy trên cổ và cánh tay Tống Tử Trân, đều có vết thương ở các mức độ khác nhau.

Ads
';
Advertisement