Ông ta ngơ ngác một lúc, rồi chạy vội ra ngoài.

“Ông ta làm sao vậy?”

“Không biết, có lẽ bệnh của người già .”

……

Đối với những chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát, Bàng Vân Tú, Tống Tử Trân và Lý Cẩm dĩ nhiên không biết.

Giải quyết xong chuyện của Tống Tử Trân, việc trọng yếu tiếp theo, là chuyện của Bàng Vân Tú.

Tống Tử Trân trước tiên dẫn Bàng Vân Tú về nhà, kể lại sự việc cho gia đình nghe.

Chỉ là lược bỏ đoạn Bàng Vân Tú bằng cách nào doạ chay tên kia , trực tiếp thành Bàng Vân Tú cứu cô ấy, đưa cô ấy đến bệnh viện.

Mẹ Tống Tử Trân nghe xong, lo lắng vô cùng: “Lại có chuyện như vậy xảy ra sao ? Trời ạ , quá nguy hiểm ! Bàng đồng học, may mắn mà có cháu kịp thời xuất hiện , cảm ơn cháu , cảm ơn cháu . Cháu là ân nhân của cả nhà chúng ta .”

“Không có gì .”

Bàng Vân Tú cười nói.

Không biết tại sao, mẹ Tống Tử Trân cảm thấy Bàng Vân Tú có chút kỳ quái.

Nhưng dù sao thì cũng là ân nhân cứu mạng của con gái mình, lại nghe nói là bạn cùng lớp, mẹ Tống Tử Trân cũng không nghĩ nhiều, tự nhủ thầm mỗi người có một hai bí mật cũng là bình thường , bỏ cảm giác kỳ quái ra sau đầu , bà bảo Bàng Vân Tú ở lại.

Ngày Vương Mãnh ra tù.

Tống Tử Trân, Bàng Vân Tú và Lý Cẩm ba người ngồi trong xe, từ xa xa nhìn ông ta bước ra khỏi cổng trại giam .

Nếu không phải Tống Tử Trân giữ chặt Bàng Vân Tú, Bàng Vân Tú chỉ sợ đã xông lên rồi.

“Ra ngoài rồi, hãy làm người tốt, đừng quay đầu lại.”

Cảnh sát nói với Vương Mãnh.

Vương Mãnh gật đầu, vẻ mặt hiền lành, nhưng khi cửa vừa đóng lại, lớp mặt giả tạo bị kéo xuống , vẻ mặt ác độc, lập tức hiện ra.

Một chiếc xe máy chạy đến trước mặt ông ta, người điều khiển xe hô to : “Mãnh ca, lâu rồi không gặp, cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”

“Cậu vẫn gầy như vậy nhỉ, chẳng phát triển lên chút nào.”

Vương Mãnh nhìn người trên xe máy, chế giễu nói.

Gầy gò khúm núm trả lời: “Nhiều năm nay, không có sự giúp đỡ của anh, tôi làm sao mà khá lên được.”

“Được rồi.”

Vương Mãnh ném đồ lên người hắn, rồi trực tiếp ngồi lên ghế lái: “Cậu yên tâm, bây giờ tôi đã ra ngoài, sau này sẽ dẫn cậu ăn ngon uống tốt !”

“Được! Vậy thì cảm ơn Mãnh ca trước !”

Gầy gò cao hứng hô.

Sau đó, Vương Mãnh cưỡi xe máy, dẫn Gầy gò đi xa.

eyJpdiI6ImJpaXlyY3NMZ0V4WTIwWFhzVHFlQkE9PSIsInZhbHVlIjoiY3RQMmpud0xwd3kySzlcL1JQdGZER1wvSzUrUTN1U2I3RWZxbGFhaHo4bW02eXBYd1V3NXY0b1lSSFkydTh6OHkydVZQVTMxNndnNUNnSFQyNXlTOTNmWVZJRkNqXC9tUThReG45Q3pMbG43Skk9IiwibWFjIjoiZDNjYTJjYmQ4YTVhMTFjNzA0ODllMDI5MWQxNGI3MzU4N2U4ZTYwMzE4YWJmMjg0YTE5NjM0MjVjZTc3ODI4YiJ9
eyJpdiI6ImlyTE9IbHF1ZlhFZ3hkZUhkMU56a2c9PSIsInZhbHVlIjoib0p3STlZaW4zc0pFWnhvTExKM2EzY25mMXN4aytGa2VEQlQrbWV3RnBjUnRTUVVKOEJYb0FFc01ma0ROZExXOVwvSDNUaXVDWmNTa3BSWVI3K0h1c0dZM3lTTnk1cW5YWTg4ZWhyNXMySkNPNXR1dDgyM2V5NzRtNkN1M1F2SXBjb1ZVUVlmR0VaXC9CbDJ6Y1JIR1g2d1VldnFzdzRaT1M3K2hiOCt0R1RUYUI4SVFzYzZmbHU1VG1CYTNob3JmY0ZacCtqb0FhR3JRS3BSXC9ZbHppd3JoRzNLd2hJclprZk54Skt2VHBDKzYzcz0iLCJtYWMiOiI4Zjk0NDQyYTgyZDk2MjU4ZTUyNGQyNTY2NWY0ZWZlM2U5OWM1YzBjMWE1YjI2OTM3MDU2ZjNlOTYwODJjNGM5In0=

Tên này căn bản không có chút hối hận nào, loại người này lại không chết!

Ads
';
Advertisement