Nhưng đúng là vì thế , đây chính là thiên đường phạm tội , một khi ở đây gây án , trong hoàn cảnh trời tối muộn , sẽ rất khó có người phát hiện .

Thậm chí người nhà cảm thấy không đúng , muốn đi tìm người , chỉ sợ là trong chốc lát cũng không tìm thấy .

Tìm thấy , thì hắn cũng đã xong việc rồi !

Quá hoàn hảo !

Giống như hơn mười năm trước !

Hắn lặng lẽ đi theo người phụ nữ kia , giống như lúc đó .

Mỗi bước đi, dường như đều đưa hắn về thời điểm đó , thời điểm hắn gây án hơn mười năm trước , ngay cả cảm giác cũng y hệt .

Trong bất giác , hắn đã đuổi kịp người phụ nữ đó.

Người phụ nữ dường như cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn ở phía sau , đi theo mình .

Cô ấy hoảng loạn , nắm chặt chiếc túi trong tay, bắt đầu chạy.

Thấy vậy, Vương Mãnh cũng không tận hưởng cảm giác săn mồi nữa, hắn nhanh hơn bước chân , vượt lên phía trước, túm lấy cổ người phụ nữ.

“Á! Á á!”

Người phụ nữ hét lên.

Cũng giống như ngày hôm đó, ánh mắt Vương Mãnh nhìn người phụ nữ lúc này tràn đầy sự kích thích và hưởng thụ .

“Đừng kêu , nếu cô còn kêu , ngay bây giờ tôi sẽ bóp ch.ế.t cô .”

Vương Mạnh nhẹ nhàng thong thả , nói ra lời thoại của ác quỷ , như năm đó.

Đối phương quả nhiên cũng giống như cô gái ấy , sợ hãi lập tức ngậm chặt mồm lại , thật sự không hét nữa .

Sau đó, Vương Mãnh liền gấp không thể chờ nổi , muốn thưởng thức tư vị của người phụ nữ này , xem có phải cũng giống với người hơn mười năm trước bị hắn đặt dưới thân hay không .

Nhưng đột nhiên , đối phương lại trở lên rất bình tĩnh , nói: “Anh thực sự là, không thay đổi chút nào a. Vẫn giống hơn mười năm trước , nhỉ ?”

Giọng nói này…

Vương Mãnh có thể khẳng định, mình đã nghe ở đâu đó.

Ngay sau đó, người phụ nữ quay đầu lại.

Nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ, Vương Mãnh trợn tròn mắt, tru lên: “A a a a, ngươi không chết, ngươi còn sống!"

“ Không đúng , cô đã chết, cô là quỷ ! Cô là quỷ !”

Bàng Vân Tú từng bước ép sát Vương Mãnh.

Vương Mãnh nhìn Bàng Vân Tú đã biến thành quỷ , lập tức tè ra quần, tiếp theo quay đầu lại , theo đường cũ , chạy như bay trở về nhà.

Nhìn bóng lưng Vương Mãnh chạy trối ch.ế.t rời đi, Bàng Vân Tú không vội vàng đuổi theo.

“ Ha hả, quả nhiên là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu ."

eyJpdiI6IlhocE1YXC8wV1ladU9iODdQMlhLdndBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFsWlg2K1wvMGJ1Z09yelhDZmxES1Jrc2dlTmVLYlNyalNtYVJyWWxRc0NsWUhhR1RHemJCSFdDYWxmRmp1c2J3TWU2dFNDZkEwdFVRNUJsdjZ5VWt5RHpwNDVxNUlwQlZyV1I1TURZWlNCbmtaSFlNTEFuQ3N3QXJqSUMrYTA4U0cydzc4MXcraFZ2TnJLK014Y2xDcWF3QXcxK1R6XC9yK0FoWXdUUkhGMFJKTldlT3ErWGJHZFYxUUlzcWlNdkFoSDB2MTFaZ0VEYzBUMTZKYkFPUFo2RXA1bjFZNGw5aFwvd21UQUZQVldJWDFvdENtcXZcL0tQSDByaExvdjJ5YWk3a0tTbnFtNFk3WlZzTDNneHVDVzM5eXBqeXhKb1R3c2JVb2pBQktBTkVRSDgrTnBzb1wvSEdJRVExbVdsTWp5NDFUUmZoNnZNRkhKUmZ3THNyMVV0ZnRzMHFMQ0dzQ1RrQU05bzFCQjNmTk8wZFFQVkJwTWQ5Vm5sS3pmQnd2bUhDOWNNZm9GTVhXTFVLZG9ISjZEQUNReDZJQzVPZmhtZGFKdHBFUlU3dVZKOD0iLCJtYWMiOiI2MThlYmZiOWM5MTFhNzIwODg5NjdiNzVhOTgxNWE3ZmFjOWYzOTg5YTQyYmRkNjMzYzQ3MTk4YmMwZDIwNDcwIn0=
eyJpdiI6IlVENjdvdzhsK0oreGlCeGJScmk0eUE9PSIsInZhbHVlIjoia1prUm5wTXl0QU83XC9PQWpSc0IxOWhOVVNoZ0xmZXRGNzc5TmFBUEtYTVNSTTU2cnJvTGhIYkJ3aHZLamg2XC8wIiwibWFjIjoiNGNiMmNlNThmMjlkNmJiOWU5MTVmM2NjN2UwYjQxOTA4MTZkMzZlMDdkOTg2ZDI0YTU2OWZkMDkwMDcwOWYxNCJ9

 

Ads
';
Advertisement