Nhìn Triệu Phong, Triệu Quân luôn có chút ngơ ngẩn, dường như nhìn thấy em trai ruột Triệu Sơn của mình.

Nếu không chia lìa, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ khi tám tuổi của Triệu Sơn. Có lẽ, cũng giống như Triệu Phong bây giờ.

“Đúng vậy.”

Triệu Quân nhìn Triệu Phong, rất thân thiết nói.

Đang định chạm vào cậu bé , mẹ kế đột nhiên hơi hoảng loạn, “Tiểu Phong, bài tập về nhà làm xong chưa ? Mau đi làm ! Nếu lát nữa cô giáo gọi điện thoại cho mẹ, thì con xong đời !”

“Dạ dạ, mẹ, con biết rồi.”

“Sao em lại dữ vậy.”

Triệu Đại Hoa hơi không vui, “Con chỉ muốn thân thiết với anh trai thôi mà. Đúng rồi, ngày mai anh cùng Triệu Quân muốn đi đón Tiểu Sơn, em xin phép cho tiểu Phong nghỉ học một hôm nhé . Cho tiểu Phong cùng đi.”

“Đi cái gì mà đi ! Đó là con trai của anh, chứ không phải con trai của em ! Anh muốn đi thì chính mình đi, tiểu Phong còn phải đi học nữa.”

Mẹ kế nói.

Câu nói này vừa ra, không khí lập tức lạnh đi.

“Đúng rồi, Tiểu Quân à, nhà chúng ta, chỉ có hai phòng, có lẽ không ở được…”

Mẹ kế cười nói.

Triệu Đại Hoa lên tiếng cắt ngang : “Sao lại không ở được, em và tiểu Phong ở một phòng, ba người bọn anh ở một phòng là được rồi.”

Mẹ kế liếc ông ấy một cái.

Ông chỉ nói một câu rồi thôi, cũng không phải thay chăn hay dọn dẹp giường. Hai người xa lạ này, ai mà biết trên người họ có mang theo thứ gì hay không?

Đến lúc đó nếu là lây bệnh làm sao bây giờ?

Đối với sự chán ghét không thèm che giấu của mẹ kế, Triệu Quân đương nhiên nhìn thấy trong mắt .

Anh không thể không thừa nhận, Tề Phi Dương nói chính là sự thật .

“Cha, không sao đâu ạ, vừa lúc con cũng đang định nói , con và Phi Dương định tối nay đi chơi, có thể về muộn, cứ ở ngoài khách sạn thôi ạ. Cha hiểu đúng không ? Thanh niên bọn con ấy mà ! Ngày mai con đảm bảo đúng giờ , chúng ta cùng xuất phát .”

Triệu Quân cười nói, cũng rũ mắt xuống che giấu sự cay đắng đang đong đầy trong đôi mắt .

Triệu Đại Hoa cau mày, “Ở ngoài thuê phòng làm gì ? Trong nhà là không có phòng sao ? Thanh niên các con chẳng biết tiết kiệm gì cả . Cha thấy ....”

Mẹ kế nhanh chóng ngắt lời Triệu Đại Hoa, “Được rồi, vậy các con ở ngoài đi, bên ngoài rộng hơn ở nhà, lại tiện nghi , thoải mái hơn.”

eyJpdiI6Ik5mSThTd2Rnd2FXWTNTdEg4U01HVnc9PSIsInZhbHVlIjoiOHB0dDV2M0k2Yzl2Zmg3SkZFb0kzVTIrUkRRNnVnXC9nMTVYM2hadDBmWFEyY0pFb3VuMk1IVEpmalwvQXIwRmVqS0pDaUZaNlA3MFFndStGTEdSZ1RjMVBoWGhSZlNFSU5mcG91YUtNdm1rakQrN2hET21HdE54NUhcL2Rsa1NGVG52blkxSWUrNTQxbTFRbGxpTFM3SWhTb2o4V1dmdFwvMVc2dnlrcVFlQ3l3VTZpeTNDbTZpNHVuXC84MlRQUWJZcndBZVU2azBMUUUrZW1TVjVuQmZjU1VQbjZIR1libWVPQ0dsb0RFK1lJZ1p1Z2tVQTNmTzBxQ2NVa2MxXC9JRzRPQUFUalNLRXhRM0ZZMCs3dHFScVBGNXc9PSIsIm1hYyI6IjNkNzQ5M2VhN2UwZjA5NDBlY2ZiNTY3MDliZGM3ZTA5ZDYyYTMxOGM1NzI4Y2RkMDBmYjExZmFmMzVhN2M2Y2YifQ==
eyJpdiI6Incrb1RCZCthcHRqYitXcHE0ZkxYWnc9PSIsInZhbHVlIjoieExcL1p1QU8ycEI2Z2pQYXEzZkRWMldcL2NVM1psM25sQWh0cVRKcXQrM3dBcnY4TlNMc2xjNWxITUdHRDdKQk5pMVd6YnhDWlR0Y2owZnVkRlZCSXlNcDhoXC9aTk1iVXlhQ2k5NkJNMjE0M0VsQkZPdEVUSnJpWjJpRmZGVTlcL1kzTzFjZTc0dzhxN3Q5Y2ZqUmQ3SGZUZkhoVDYzS2diY1BLM3hCUm5YSnlKUXN5d2E5XC8zWnptOWZjUk1zdGlFR2xJVDh2bXhtcVNrSFR3dlh4MW1icGE1aktvUEpDVEluaituVW1Qb3Q2YkhVPSIsIm1hYyI6ImUyZjAzNTE2YzAxOWIwMTAxYjIwMzk5YThmNTZlODZmOWJmMjU4YmM1ODY2MzExNDUwZDAxZDNkMjJjMGY4YTIifQ==

Triệu Đại Hoa còn định nói gì đó, nhưng mẹ kế hung dữ nhìn ông ấy một cái, ông ấy đành phải im miệng.

Ads
';
Advertisement