“Tôi ... tôi tìm cha ... cũng không phải định dựa dẫm ông ấy .”

Triệu Quân lẩm bẩm.

Anh đã hơn hai mươi tuổi rồi . Từ khi bị bắt cóc anh đã biết sẽ có ngày anh rời khỏi đó , nên luôn nỗ lực học tập mọi việc , chỉ cần có điều kiện , anh đều học . Mười tám tuổi bắt đầu rời khỏi ngôi làng kia , anh đã lăn lộn trong xã hội . Anh có khả năng tự nuôi sống bản thân.

Anh chỉ muốn có một người cha mà thôi.

Anh chỉ là muốn tìm về nhà của mình .

Nhưng hiện tại xem ra, nguyện vọng này, vĩnh viễn sẽ không thể thực hiện được .

Cha đã không phải cha anh .

Nhà ... cũng không còn chỗ cho anh nữa rồi .

Đôi khi, quan hệ huyết thống, có lẽ cũng không quan trọng như anh tưởng.

Nhìn thấy Triệu Quân như vậy, Tề Phi Dương cũng rất không đành lòng, “Đừng nghĩ nhiều, cha anh không chối bỏ anh . chỉ là .... Sau này vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.”

Triệu Quân nghe vậy, lắc đầu, “Anh không hiểu, nếu cha tôi thực sự muốn giữ tôi lại, sẽ không như vậy.”

Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng ký ức về Triệu Đại Hoa vẫn in sâu trong tâm trí Triệu Quân. Từ nhỏ, ông đã là người nói một là một, không ai có thể cãi lại. Mỗi ngày sau khi tan làm về nhà, ông không bao giờ động tay vào bất cứ việc gì.

Loại người này, làm sao có thể không có người hầu hạ ?

Cho nên , về cơ bản , khi mẹ kế nói đến việc mang theo con của bọn họ rời nhà về nhà ngoại , thì cha anh đã đưa ra lựa chọn .

Triệu Quân hiểu rõ mọi chuyện trong lòng, nhưng vì đã mong mỏi được trở về nhà suốt bao năm, nên dù biết rõ, anh vẫn chọn im lặng, không nói gì.

“Không sao đâu, anh xem tôi này, không phải cũng sống tốt lắm sao.

“Lần này, coi như đã giải quyết được chuyện của thời thơ ấu, sau này, hãy sống vì bản thân mình đi.”

"Lần này, coi như quay về để đền bù cho những tiếc nuối tuổi thơ của mình, từ nay về sau, hãy sống vì tương lai của chính bản thân mình."

Tề Phi Dương an ủi.

Triệu Quân gật gật đầu.

“Còn chưa đâu . Tôi vẫn chưa gặp em trai, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi, ngày mai đi sớm.”

Triệu Quân lại đầy hy vọng , mãn huyết sống lại khi nghĩ đến em trai ruột thịt.

Không ngờ, cuộc đời lại đối xử với anh đúng là đủ tàn nhẫn như vậy .

Chờ anh vừa khép lại tổn thương khi rời khỏi ngôi nhà tuổi thơ , lại là một lần nữa thương tổn .

eyJpdiI6ImNZQWx3cGpMUGhkRW4wSWN5OTA5Qnc9PSIsInZhbHVlIjoiN3N3TjRZR1ZFNGVBME5PaWExNmJYSHJ6NytLUXNoNFZaMTJjWXZ3UHNcL2lWbFp4VU5rbWxCT0RFTXNEcytzRmtIc1pSSlwvR09QVStGTDkzMmxidGNQXC9nR3lMeW43T3ptY0JTTTVqT0VPUVRON2JmZ2t0b1FQWG5PbUhBc0w3YzVsNDFKZFhYKzdpNkRBWHloS3ZtZUtLS1wvWHdhb0ZoTk1IWFFHRDR6clZwT0ZINXpmRzZZMjBickhwaTB5VFwvVWZnd2FYWVwvXC9HMkl6aVNRUklPbWdQTkx4djZ6QUpSQlNjVEEwXC9CcEt1SHJjN2ZSQW5SU3V3eDl4bkxiOVgyTEhpVmpsd2JRWUdlKzVMWmJZRWQzdkdUYWs0YXo3d0d1dGgrcXVENUNtOGdxZTZuU1h6NndFM3drY3o5UUgwd2xsN29rUm9PeGJ5c3F6QWpZMXdUaEcxN3c9PSIsIm1hYyI6Ijk1MGU1NzJkZWEyNDM5ZDQxZjFkODZmZDc1MDE2ZDVlM2ZmZGRhMGYyNjVjYjc5YjJiZWM0M2JmNmQ2OWM4MDUifQ==
eyJpdiI6IkpOWjd0SUluMWhqUGZWUUpOY2YyUnc9PSIsInZhbHVlIjoiOHZqRG9HXC9LWTF3RWhUeHdZSU1Jc0h1ODNiR0Z2eGs4U1c0TTJqZ0tFY09ncHEyb1RYekJzUjdXTVQrXC9rVVwvSlJGbk9LUmdBSTBTMVd1NHFZdk1iY3c9PSIsIm1hYyI6Ijg1ZDRjMjgxMzE0YTI4NGI5OGIxNGU2OTNmMGRhODBjOTM3OWQ2NWIwMzc1ODRkNGYzYmY5ODExOWRlZDUyNWIifQ==

 

Ads
';
Advertisement