[Sao mọi người đều nhặt được, còn tôi thì không?!]

[Hahaha, sao mọi người đều có thể , vì sao thần thiếp không thể ?!]

“Ừm ừm.”

Kỷ Dao Quang lắng nghe, gật đầu, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục nói.

Vương Hỷ Lạc nghĩ đến nội dung cần nói, lông mày lập tức nhíu lại, rồi nói: “Mấy người chúng tôi vẫn luôn nuôi ba con mèo con, nhưng, ba con mèo con này, đã mất tích rất lâu rồi, cho nên tôi muốn hỏi, ba con mèo con này, còn sống không?”

[Chỉ hỏi thế thôi à? Quá phí phạm rồi!]

[Tôi cũng nghĩ thế, có lẽ là mèo con đi đến nơi khác rồi, hoặc là bị người ta mang đi rồi?]

[Tôi cũng nghĩ thế, không cần phải làm ầm lên chứ, không biết còn tưởng là người mất tích.]

[Sao mấy người phía trên lại lạnh lùng như vậy? Người ta chỉ hỏi xem còn sống không thôi mà, cũng không phải để tìm, các người kích động làm gì vậy?]

[Đúng vậy, ai từng nuôi mèo hay chó đều biết, một số mèo chó, sẽ không dễ dàng biến mất.]

Thấy mọi người cãi nhau, Đỗ Quyên vội vàng nói: “Ba con mèo con này, ban đầu chúng tôi đã nhận nuôi rồi."

“Nhưng có lẽ vì thói quen, đôi khi chúng vẫn chạy ra ngoài, nhưng mỗi lần đều trở về, đây là lần đầu tiên, không trở về.”

Đỗ Quyên lo lắng nói.

Họ đương nhiên hy vọng mèo con chỉ đơn giản là ra ngoài, nhưng đã hơn một tuần rồi, vẫn không có tin tức gì cả.

“Đại sư, xin cô giúp chúng tôi xem một quẻ, chỉ cần biết mèo con còn sống hay không là được.”

Âu Yến nói, dùng điện thoại tặng Kỷ Dao Quang rất nhiều quà.

[Trời ạ, nhiều tiền như vậy ! Số tiền này, chi bằng các ngươi dùng để mua chút quà cho cha mẹ mình còn hơn.]

[Đúng vậy, các ngươi quan tâm đến sống ch.ế.t của con mèo nhỏ còn hơn cả cha mẹ, đúng không ?]

[Thật chịu thua luôn! Mấy người bên trên có bệnh à? Người ta đâu có tiêu tiền của các người ? Tiền của người ta tự kiếm được bằng chính sức lực của mình , người ta muốn dùng thế nào thì dùng chứ , chả nhẽ còn phải chờ các người đồng ý ? Hơn nữa, làm sao ngươi biết họ không quan tâm đến cha mẹ mình? Các người là nằm dưới gầm giường nhà bọn họ sao ?]

Mọi người lại cãi nhau nữa rồi.

Kỷ Dao Quang bỏ qua những bình luận đó, bấm đốt xem một quẻ, rồi cau mày.

“Đại sư, sao vậy?”

Ba người nhìn thấy vẻ mặt này của Kỷ Dao Quang, lập tức trở nên căng thẳng.

“Mèo con, đã c.h.ế.t rồi.” Kỷ Dao Quang không đành lòng nói.

eyJpdiI6IlFFOHd1Q3o3MG5LT1A2cDhUNVVQN2c9PSIsInZhbHVlIjoiQlBQSVI1N1JvNFczaFwvU1wvazFRVCtLejhFT0JNRVBhVEUremt3RWRoUjVNODlyYmRRM1wvdEZXNVpZU0tVSFBQVHlFQ3BGRE5QMkhJbFBva1JncVZJXC9RYzd3U1RwcmhuOUw0SHZROU9MWXFpOVhkY3VxNUNhcXRqSVBkUmo4KzJtZzhaNHo5bFZGR29neW9SVHRIaGNHSXphdHBMWVRSZjZSSm1xbkwyTzRIWHpsNGdSTjRua2xpVHFKcjdBSFZqMEFINjZKRXhrWmpMakNXTk9pWUVyXC9RMnBJZEJpemp4YTQwb0VWcGQzUXQ0SWV2WHZYYkg2K1ZpKzFFbktnNWlja2I1eWZIanlxUjRTWnZoMXZrMmI3TFBXeWtYZkp6YjB3V211Qkd4OHZzSExhS2RhYVwvZ3JVd1kzZlFrOTIwT3ZyM2Q3Nmg3WGNoMXZGd21tMVBzbmxTR1NIQyt0K29EU2ZDZ3ZlTWllOHRzPSIsIm1hYyI6ImU3M2I3MWVlNGYzYmVhM2NiM2M5NTQ3MmMzZjQ2YWY2YWQxNDJjNDcxNjE0MjA4MzNiOTcyYWY1NzQ1MzYzYTkifQ==
eyJpdiI6IktJWmdoajVZTkJiZEFOYXFQd2o4QVE9PSIsInZhbHVlIjoibFwveDJGMVhQbVdUNWdHOTB4a3JvWUtkNnE4Y1RYWDBYcVwvYWdkeWpsbTRndmtMOXBvazdqUzJUVVwvMWFwUm80QWpoa1lCb2tTUFpwMlA1YlF3bUtmak9KVk52cEt3NVRQQlFoWlY4VU1UNDQ9IiwibWFjIjoiMGEzMDc5NTc3MzU2YzJiMjc4ZjVhNmMzNjNmMjFjMWQ1ZGZhZDQ2YTJkYzUyMDgwN2Q3ODYxMjU2ZDlmNzZmYSJ9

Kỷ Dao Quang gật đầu.

Ads
';
Advertisement