“Bên này.”
Phó Duật Từ mở cửa, lịch sự nhường cho Kỷ Dao Quang bước vào trước.
Nhìn theo bóng dáng Kỷ Dao Quang, ánh mắt Phó Duật Từ sau cặp kính lóe lên một tia sáng nho nhỏ rồi vụt tắt .
Không thể sốt ruột , sốt ruột sẽ khiến cô ấy hoảng sợ . Chậm một chút , chậm một chút , từ từ tới .
Đi vào trong bệnh viện, thỉnh thoảng có y tá hộ sĩ đi ngang qua đều cung kính cúi chào: “Bác sĩ Phó.”
Cũng có vài ánh mắt tò mò dừng trên người Kỷ Dao Quang.
Kỷ Dao Quang cũng không có cảm giác gì , hoàn toàn không phát hiện ra mình đang bị một vài ánh mắt xem kỹ , đánh giá , sự chú ý của cô đã hoàn toàn tập trung vào việc Phó Duật Từ nói .
“Chỉ vài ngày trước, một số người già được đưa vào bệnh viện, tất cả đều được chẩn đoán mắc bệnh giang mai giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều."
"Lại một đêm nọ , có người nghe thấy tiếng khóc trong phòng bệnh của họ , sau đó, họ bắt đầu biến mất từng người từng người một.”
Phó Duật Từ nói.
“Đã báo cảnh sát chưa?” Kỷ Dao Quang hỏi.
Phó Duật Từ gật đầu: “Đã báo cảnh sát , cảnh sát tới điều tra camera giám sát chỉ thấy họ bước vào thang máy, ở trong thang máy thực hiện một số động tác kỳ quái , sau đó trực tiếp biến mất , không còn xuất hiện trên camera nữa ."
“Các camera ở các tầng khác cũng không ghi lại cảnh họ ra khỏi thang máy. Không có bất kỳ một camera nào còn ghi lại sự xuất hiện của họ sau khi bị biến mất trong camera ở thang máy .”
“Người già biến mất? Thang máy? Thú vị đấy.”
Kỷ Dao Quang khẽ cắn môi , tính toán trước đến phòng giams sát xem lại camera ghi hình những người già biến mất trong thang máy ngày hôm đó . Tuy là cảnh sát không phát hiện dấu hiệu gì bất thường , có điều có những thứ mắt thường không thể nhìn thấy được nhưng nó lại thật sự tồn tại , và nó có thể trở thành một manh mối quan trọng.
Tuy nhiên, Phó Duật Từ bất ngờ đổi chủ đề: “Cô có đói không?”
“A?” Kỷ Dao Quang có chút không theo kịp , không phải đang nói chuyện chính sự sao ? Câu chuyện như thế nào lại vòng sang cô có đói hay không ?
Kỷ Dao Quang phản ứng lại do dự định nói không, nhưng bụng cô đã bán đứng cô.
“Có một chút.”
Kỷ Diêu Quang sờ sờ cái mũi , có chút ngượng ngùng .
Cả buổi sáng hôm nay , cái bụng của cô quả thật đã bị chủ nhân của nó ngược đãi , chịu đói đến bây giờ .
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất