Tần Ninh vừa quay người, nhìn thấy trước mắt là giai nhân tuyệt sắc, hắn vui mừng.  

 

"Ỷ Tuyền!"  

 

Tần Ninh kinh ngạc nói: "Tại sao nàng lại ở chỗ này?"  

 

Tạ Ỷ Tuyền nhìn Tần Ninh, nhàn nhạt nói: "Mẫu thân bảo ta tới, nếu như có nguy hiểm, không ứng phó được thì ta có thể đi cùng."  

 

Gặp nguy hiểm, không ứng phó được?  

 

Làm sao có thể?  

 

Hơn phân nửa là mẫu thân muốn để hắn gặp lại Ỷ Tuyền một lần trước khi đi.  

 

"À..."  

 

Tần Ninh đứng dậy, nói: "Bọn họ... đã được thu xếp ổn thỏa rồi chứ?"  

 

"Ừ, đều đã yên ổn bên trong Cửu Thiên Vân Minh, chàng không cần phải lo lắng."  

 

Trong lúc Tạ Ỷ Tuyền nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tần Ninh một chút.  

 

Tần Ninh tiến lên, hai tay nhẹ nhàng ôm Tạ Ỷ Tuyền vào trong ngực, cười nói: "Cực khổ rồi, ta biết, mấy trăm ngàn năm qua, nàng đều rất khổ cực."  

 

Nghe vậy, hai tay Tạ Ỷ Tuyền dần dần mở ra, nhẹ nhàng ôm Tần Ninh, há miệng nhỏ nhắn ra, cắn lên đầu vai Tần Ninh một cái.  

 

Tần Ninh cười ha ha, hai tay bắt đầu như con rồng mà lướt quanh người Tạ Ỷ Tuyền.  

 

"Chàng đang làm gì thế?"  

 

"Nàng!"  

 

"..."  

 

Hai bóng người ôm nhau vào bên trong nhà gỗ.  

 

Trong nhà gỗ có một cái giường tháp, lúc này đã được chuẩn bị chăn chỉnh tề.  

 

Tần Ninh nhìn một cái, ngạc nhiên nói: "Hình như nương tử còn gấp gáp hơn cả ta!"  

 

"Nói bậy!"   

 

Tạ Ỷ Tuyền dùng một tay bịt mắt Tần Ninh.  

 

Tần Ninh đối mặt với nàng.  

 

Bên trong căn phòng, bầu không khí nhanh chóng trở nên đẹp đẽ.  

 

Đây gọi là củi khô đụng vào lửa, nhất định sẽ phát nổ.  

 

Tần Ninh bị phong ấn trong thời gian ngàn năm, Tạ Ỷ Tuyền cũng trông mong, chờ đợi lang quân trở về mấy mười mấy vạn năm.  

 

Lúc này khi chạm vào nhau, khoảng cách thật đáng kinh ngạc.  

 

Những chi tiết ở chỗ này, không thể nói cho người khác biết...  

 

Bên trong nhà gỗ, Tần Ninh cũng không biết rốt cuộc thời gian đã qua bao lâu.  

 

Chỉ là hai người cứ hòa hợp với nhau, Tần Ninh cảm thấy hoàn toàn mê man.  

 

Ở chỗ này, đã mất đi khả năng cảm nhận thời gian.  

 

Nếu đếm thật cẩn thận.  

 

Có phải đã hơn trăm lần rồi không?  

 

Hôm đó.  

 

Bên ngoài nhà gỗ.  

 

Thời gian trôi đi.  

 

Mặt trời kia giống như một vòng xoáy, lúc này đã chiếu xuống một luồng sáng.  

 

Chùm tia sáng lặn xuống một hồi lâu, Tần Ninh và Tạ Ỷ Tuyền đi ra khỏi nhà gỗ.  

eyJpdiI6Ik1Ocmd3enpkeGZZWnd2VkZvalprd2c9PSIsInZhbHVlIjoiZithbU9wdmVPNHZqU1BNelJcL2VLdXV0em9lbjJrYitDdFJTS01vSGRWVStkdE43eENndmhsTzM0enMrMzVTdzciLCJtYWMiOiJlZmRjYjQwYmMyOGIzMjkyMzA1YmNlMGJjNzA4NTYzZTllODE2ZjI2ZWZjYWUyYWZhODBmZjdiZTFjNGVmMTJjIn0=
eyJpdiI6Ik5QT0pGV2ZGOEZZUk5oVDJlMlVLdXc9PSIsInZhbHVlIjoicFZlNnpUTzNKNHk2REdRNWphc3RQWW83MHpxOEEwQmJVRlljbmxhZ3R2dVE3YkhOcUtsV1BvcG1WUFwvUjhNZWdnV2FKaUkyNlZYVmY2OTNFSUJyeCtEa0Uybk12Nkg3XC9FQVF6UkxBVkRoYjExcUgrOTc0VDIyVnZ6alVXbzJDN1hUK3JJQVwvd2NCY0gyNjFjQ1pJUDlRPT0iLCJtYWMiOiI4YTdlNjNjMWFkMDIyMDkzOWRiN2JmY2Q3YTU1MDc3MTcxNWU2ZWNhN2IxNWQ0NDRlMTNjZTJmN2JhM2UwOWFiIn0=

Tần Ninh cất giọng nói. 

Ads
';
Advertisement