Quyền Thần Thế Tử Cường Sủng Vi Thê

"Thôi, đừng nói như vậy nữa, muội ấy không phải người như vậy."

Bùi Hành Chỉ nhíu mày quát.

Ngu Vũ sững sờ.

"Bùi ca ca, huynh lại vì muội ấy mà mắng ta. Ta là vị hôn thê của huynh đó."

Nước mắt nàng ta ào ào tuôn rơi.

Bùi Hành Chỉ xoa xoa mi tâm.

"Ta không mắng muội, ta chỉ không muốn muội nói xấu sau lưng người khác, như vậy không tốt."

"Trước đây muội cũng từng nói trước mặt huynh rồi, lúc đó sao huynh không nói, hôm nay huynh gặp mặt Tam muội muội của ta rồi, muội lại không được nói nữa, chẳng lẽ huynh phải lòng muội ấy rồi sao?"

"Hu nà

Bùi Hành Chỉ vốn cũng không định đuổi theo nàng, chỉ muốn từ xa gật đầu chào hỏi một tiếng.

Nào ngờ hành động kỳ lạ của cô gái lại khơi dậy sự tò mò của hắn.

Mấy lần sau gặp mặt cũng đều như vậy.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ, trong lòng Bùi Hành Chỉ đã nổi lên gợn sóng vì nàng.

Nàng trốn một lần, hai lần, lần nào gặp hắn cũng trốn, Bùi Hành Chỉ lại càng muốn gặp nàng hơn.

Lại một lần nữa gặp Bùi Hành Chỉ, Ngu Vãn xác định hắn đã nhìn thấy mình, liền kéo tay nha hoàn chạy mất.

“Tiểu thư, chúng ta tại sao còn phải trốn nữa, như vậy thì ngay cả cơ hội nói chuyện với Bùi thiếu tướng quân cũng không có.”

Tiểu Ngọc khó hiểu hỏi.

“Ngươi nhìn chỗ kia xem.”

——

Ngu Vãn chỉ cho Tiểu Ngọc hai chỗ.

“Đừng quay người, dùng khóe mắt nhìn.”

“Tiểu thư, sao lại có hai người cứ lén lút nhìn chúng ta vậy?”

“Một trong hai người đó là người của Nhị tỷ, người còn lại chắc là của Diệp thế tử. Nếu để bọn họ thấy ta tiếp xúc với Bùi thiếu tướng quân, e là tối nay Nhị tỷ sẽ đưa ta lên giường của Đại tỷ phu mất.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Ngọc chán nản hỏi.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi trốn tránh Bùi thiếu tướng quân như vậy sao? Vậy thì khi nào chàng mới có thể thích tiểu thư?”

“Đừng vội, cứ quan sát thêm đã.”

——

“Nhị tiểu thư, nô tài đã theo dõi Tam tiểu thư mấy hôm nay rồi. Mỗi lần Tam tiểu thư nhìn thấy Bùi thiếu tướng quân đều sợ hãi tránh đi từ xa, đừng nói là nói chuyện, ngay cả mặt mũi nhau cũng không nhìn rõ.”

“Tốt lắm, xem như Ngu Vãn còn biết điều.”

“Đây là tiền thưởng, ngươi lui xuống đi.”

Tên hạ nhân liên tục cảm tạ rồi lui xuống.

Đào Hồng, nha hoàn bên cạnh Ngu Vũ, vừa phe phẩy quạt cho nàng ta vừa nói: “Nhị tiểu thư, với cái gan của Tam tiểu thư thì chắc nàng ta cũng không dám làm gì đâu.”

“Ừ.”

Bên Diệp Thanh Thần ở Minh Chính Viện cũng nhận được báo cáo tương tự.

Ngày hôm sau, Ngu Vãn ra ngoài vấn an Ngu Vân.

“Tam muội, hôm nay hình như không có ai theo dõi chúng ta nữa.”

“Chắc là bọn họ đã rút người đi rồi.”

“Thật tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng không cần phải trốn tránh Bùi thiếu tướng quân nữa rồi.”


 

Ads
';
Advertisement