“Không thể nào!” Xà Bích Yên lớn tiếng nói: “Sao có thể bị hạ độc được cơ chứ? Không có ai hạ độc chúng tôi cả!”  

 

“Ha ha ha ha!”  Khuất Hồng Hạc đột nhiên cười điên cuồng: “Mày đoán không sai, người làng Xà quả thực đã bị hạ độc! Máu của tao chính là thuốc giải của bọn chúng, cũng là thuốc giải duy nhất. Mày có giỏi thì giết tao đi, ha ha ha!”  

 

Xà Bích Yên kinh ngạc nhìn chồng mình, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu: “Ông đang nói cái gì vậy hả?”  

 

Lý Dục Thần nắm lấy mạch môn của Xà Bích Yên.  

 

Vừa rồi anh quét thần thức qua, nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường trong cơ thể của Xà Bích Yên.  

 

Anh biết, trên đời này có một số loại độc ẩn giấu cực sâu, khi không phát tác, con người sẽ không có triệu chứng gì, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch và khí cơ đều rất bình thường, thần thức cũng rất khó để phát hiện.  

 

Ví dụ như có một số tiên cổ cực kỳ cao minh, có thể cùng tồn tại với cơ thể con người, giống như những tế bào vật chất tự nhiên trong cơ thể con người vậy.  

 

“Ha ha, không cần xem nữa đâu, đây là “Tiên Nhân Lệ ”, mày không tra ra được đâu.” Khuất Hồng Hạc cười khẩy.  

 

Khuất Hồng Hạc nói như vậy, ngược lại đã nhắc nhở Lý Dục Thần. Nếu triệu chứng khi phát tác là bi thương, vậy thì mầm bệnh chắc chắn nằm ở phổi. Anh bèn độ vào một tia chân khí, đi vào từ kinh Thủ Thái Âm Phế của Xà Bích Yên, lần theo dấu vết mà đi, thần thức tỉ mỉ khám xét, quả nhiên phát hiện ở sâu trong đường vân của phổi, có một tia ai khí nhàn nhạt.  

 

Nhưng đây không phải là mầm bệnh, ai khí không phải là độc tố, mà là thứ còn sót lại  sau khi bi tình phát tác, cũng chính là di chứng do trúng độc.  

 

Vậy độc tố chân chính nằm ở đâu?  

 

“Tiên Nhân Lệ  sao?”  

 

Cái tên này hình như Lý Dục Thần đã từng nghe thấy ở đâu rồi.  

 

“Không sai, Tiên Nhân Lệ ! Tiên nhân trúng độc này, cũng phải rơi lệ mà chết!” Khuất Hồng Hạc đắc ý nói: “Thiên hạ không có thuốc giải! Chỉ có máu của tao mới có thể làm loãng độc tố khi mà bệnh tái phát, hóa giải triệu chứng đau thương của bọn chúng.”  

 

Lý Dục Thần buông Xà Bích Yên ra, thân hình còn chưa động đậy, người đã đến trước mặt Khuất Hồng Hạc rồi, một tay anh giữ lấy mạch đập của Khuất Hồng Hạc.  

 

Khuất Hồng Hạc sợ hết hồn.  

 

Thật đúng là ba kiếp trở lên mà!  

 

Ông ta cảm thấy vận may của mình thật tồi tệ, không dễ dàng gì độ kiếp thành công, lần đầu tiên gặp được vật chí bảo, vậy mà lại đụng phải tam kiếp tiên nhân.  

 

Đầu ngón tay Lý Dục Thần chạm vào mạch môn của Khuất Hồng  Hạc.  

 

chân khí rót vào mạch, theo tầm nhìn của thần thức, trong máu của Khuất Hồng Hạc vậy mà lại có một tia ma khí. Lần theo dấu vết của ma khí này, trôi nổi trong huyết mạch, cuối cùng cũng phát hiện ra nguồn gốc của ma khí, ở tận sâu trong xương tủy, như mụn nhọt ăn vào xương.  

 

Khí thiên ma!  

 

Lý Dục Thần kinh hãi.  

 

Nếu như không phải do mình sở hữu huyết mạch Thiên Ma, thì thực sự không dễ dàng mà phân biệt ra được.  

 

Nhưng khí thiên ma này hiển nhiên không phải là bản thân Khuất Hồng Hạc vốn có, mà là được nuôi dưỡng như cổ ở trong huyết tủy của ông ta, không ngừng thả ma khí vào trong máu của ông ta.  

 

Đây là một loại huyết chú thuật!  

 

Xem ra, thứ chữa bệnh cho người làng Xà, hóa giải độc tính của  “Tiên Nhân Lệ ”, chính là một tia khí thiên ma này.  

 

Nói cách khác, Tiên Nhân Lệ  và máu Thiên Ma cùng khắc chế lẫn nhau.  

 

“Bị người ta hạ huyết chú, vậy mà vẫn thay người ta bán mạng, đúng là ngu xuẩn quá mức!” Lý Dục Thần mắng.  

 

“Huyết chú gì? Mày đừng tưởng đạo hạnh cao hơn tao là có thể nói nhăng nói cuội!” Khuất Hồng Hạc cãi: “Tao tu cổ thuật Vu Chúc, bị người ta hạ chú sao tao có thể không biết được chứ?”  

 

“Hừ, căn cơ của người tu luyện nằm ở gân tủy, vì vậy bước đầu tiên trong việc tu hành, chính là dịch cân tẩy tủy, huyết chú Thiên Ma bám vào tủy, sẽ dần dần làm thối rữa đạo căn tủy mạch của ông. Cũng may là mỗi năm, ông đều lấy máu bỏ vào nước giếng cho mọi người uống, mới làm loãng đi ma tính bên trong cơ thể của ông, làm giảm đi sức mạnh của huyết chú.”  

 

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta: “Bây giờ có lẽ ông đã hiểu, không phải ông cứu làng Xà, mà là người làng Xà đã cứu lấy ông!”  

 

“Không thể nào!” Khuôn mặt Khuất Hồng Hạc bắt đầu vặn vẹo, cho dù ông ta cực kỳ không muốn tin vào lời nói của Lý Dục Thần, nhưng ông ta biết, điều này rất có khả năng là thật.  

 

Tam kiếp tiên nhân giết ông ta là việc dễ như trở bàn tay, không cần thiết phải lừa ông ta như vậy.  

 

“Là ai hạ huyết chú với ông? Là ai bảo ông hạ độc người làng Mèo? Mục đích là gì?” Lý Dục Thần hỏi.  

eyJpdiI6InlUK1B2UmJkd1wvVkRjZGNFVVVaaW9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRBOEdvOUxHYmh2aTJ5Z1JURzgrRkVKNjd0M0FnOVFkU0NzRWxiUnd6Q2VYSlZEOEFjUjVGZzhWSHl6WDlFb1MiLCJtYWMiOiJlY2E4NjRmNTQ0YzA3NWE2Yjg1NTgzYzI3ZWY3ODQ1MDNiMWI4MmYwZjA3ZjBmNGMxNmViODllYzJhZGRjZTA1In0=
eyJpdiI6IjNkKzBXc3c1M0VRbkhqYjVabjlFM2c9PSIsInZhbHVlIjoiZUxPU2RhRkY0YU95VFExZTVzZDZETG5VbDFrVmQ5ZjNcL2J6bXNkTzkzQURsR1NOSzYrOXB2UEJpbTNUbEZLaTc0VmhiMkFLYkl5XC95OWFvS09abk1Da3Q1NzJNVE1hXC9qajhNUFk1NEkrcWpUZW9VM3kycWxnNFlmMkRZWVBkXC9iRXQ4R3hoa0xRbVwvRUdSdFNWT20zVGVKMlcydFRoZmg1MEFyYjg1bCtYSFBsajhQV2xZK2FvRHQxN29IS2FWenRwbEhUUkpUbWtEdWVYQkEzUFZyYmhmdkZJUmdrZmtXenhWcjM2amVIUzRBSGJUeWZTZ0dFMnlNSGl2K1NsRENBRzR4T09PaWVvbFYrY0JEMmFxWGNNbEdmREt1aGN3SUl2ZVMyMzRxcnhGUmdBTnJMVzdmdllsRGNwOTdvRmtSS0RpblNxRWswZGFhYlVPcmx4dVFRWGNsa1hMRXpKb0tOYldCZ3dMZDBjMnEyRFFTZkdtWlBjY0M1VkJQeUJQbDlxOXVRbHJWMVhMWjFlZldCaWJuU3VZTFQ0N2lkYURHOFwvUTV6WGNyTkVyWDZKVjhySWh1MDRTSVR4ak9uUkxpcnJqRVo5Qmw2Qm5UTFBmMzVOVGFXb0VIZmpnTURoZVBibVlydDEwcWt0T1hYK0hkZllEaHhrdmg5KzN6cmlGaXdYOXRjdVdsak1jdlJOclppSm1lXC9VN0ZwOGZ0Z3ZIbmxqZ2JHTFRSU0Z5Ulh2R3BnRXV2SlkwMGRvQUFCNElyUk9mNnVCRGJWb0t4Kzc3OUxSakF4M2c9PSIsIm1hYyI6IjVkZDdiYzk4YTA2MTcxMzIxOGNhYjE2YzhiMTViYTg0NjY2ODk0MzFjY2RlMGQwNTkwYjU2N2FlMGRhYzFhMTQifQ==

Ông ta nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm đó, cơ thể quyến rũ mê người đó, biểu cảm của Khuất Hồng Hạc lập tức trở nên kiên quyết.

Ads
';
Advertisement