“Tại sao cậu lại đi trộm nó chứ?” Lý Dục Thần hỏi: “Cậu đã xóa bỏ dấu ấn của Thánh Quang trong linh hồn bằng Hắc Hỏa, cậu hoàn toàn có thể chạy trốn mà không ai hay biết.”  

 

 

“Đúng vậy, nếu chỉ có một mình tôi thôi thì dù không dùng Hắc Hỏa để làm sạch, tôi cũng có thể chạy trốn. Cũng bởi vì trận động đất đó, lễ rửa tội của tôi mới xảy ra sơ suất, khiến cho dấu ấn linh hồn của tôi không được hoàn chỉnh. Nhưng tôi cần Hắc Hỏa, là do tôi muốn cứu lấy vợ của mình!”  

 

“Vợ của cậu sao?”  

 

‘Đúng vậy. Tôi gia nhập giáo hội Thánh Quang cũng là vì cô ấy. Vợ của tôi vốn là một người phụ nữ hiền lành xinh đẹp, cô ấy rất yêu tôi, cực kỳ yêu quý gia đình này. Nhưng kể từ ngày cô ấy gia nhập giáo hội Thánh Quang, cô ấy đã thay đổi hoàn toàn. Cô ấy dâng hiến tất cả mọi thứ cho thần linh, không còn quan tâm tôi và gia đình này nữa. Khi ấy, tôi chỉ biết là cô ấy là một tín đồ, nhưng tôi lại không biết đến sự tồn tại của giáo hội Thánh Quang.”  

 

“Cô ấy đã đề nghị ly hôn tôi, tôi biết, cô ấy thực sự muốn vứt bỏ tôi. Tối hôm đó, tôi đã bí mật theo dõi cô ấy và lần bước đi đến nơi tụ họp bí mật của bọn họ, sau đó tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp.”  

 

“Trong căn nhà ấy phát ra ánh sáng trắng, mọi người, trai hay gái đều đứng bên trong luồng ánh sáng trắng ấy, dưới đất không in bóng một người nào. Bọn họ cũng không mặc quần áo, chỉ đứng đó thành kính cầu nguyện điều gì đó. Sau đó bọn họ bắt đầu làm những chuyện đầy hỗn loạn, mọi thứ cũng trở nên bẩn thỉu, dâm loạn khôn cùng.”  

 

“Nhiêu đó cũng chưa phải chuyện kinh khủng nhất. Nếu chỉ có như thế, thì có lẽ tôi đã chọn báo cảnh sát hoặc dứt khoát kêu gọi mấy anh em tôi quen biết ở đảo Sicily cùng nhau xông vào đó. Nhưng những gì đã xảy ra sau đó lại làm cho tôi sợ vỡ mật. Chính mắt tôi đã nhìn thấy bọn họ dùng dao phanh ngực vợ tôi khi cô ấy còn đang sống sờ sờ, sau đó moi tim và nội tạng của cô ấy ra, đặt từng cái một vào những chậu nước trong.”  

 

“Khi ấy tôi đã bị dọa sợ tới mức không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào, thậm chí còn không dám chạy trốn. Tôi chỉ biết ngồi co ro trong một góc phòng mà run rẩy cả đêm.”  

 

“Không thể nào!” Ân lão thái lập tức nhận ra sơ hở bên trong lời nói của Joyce: “Theo như những gì cậu nói, bọn họ đang làm lễ rửa tội cho vợ của cậu, mà nơi làm lễ rửa tội ít nhất cũng phải có một nhân vật có cấp bậc giám mục ở đó. Cậu trốn ở đấy, sao họ không thể phát hiện ra cậu được chứ?”  

 

Joyce nói: “Lúc đó tôi chỉ biết mỗi sợ hãi, chẳng nghĩ được gì khác. Sau này tôi cũng nhớ lại chuyện lúc ấy, lúc đó cái góc mà tôi trốn chính là nơi duy nhất có bóng tối trong căn phòng, là nơi không được Thánh Quang chiếu tới. Sức mạnh tu hành của giám mục giáo hội Thánh Quang thực sự rất yếu, họ phải nhờ thần chú mới triệu hồi được sức mạnh Thánh Quang. Chỉ cần không có thiên sứ hay kỵ sĩ Thánh Điện ở đó, tôi có trốn ở góc khuất ấy thì họ cũng không phát hiện ra được. Chỉ là...”  

 

Anh ta dừng lại một chút.  

 

“Điều khiến tôi thắc mắc chính là góc đó cũng không phải nơi quá khuất, ít nhất thì tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ những gì xảy ra trong căn phòng. Theo lý mà nói, Thánh Quang lẽ ra phải chiếu tới được. Nhưng tôi nhớ rất rõ là nơi ấy cực kỳ cực kỳ tối, tối đến mức không có lấy một tia sáng, cũng cực kỳ lạnh lẽo. Bình thường tôi rất sợ bóng tối, thế nhưng hôm ấy, bóng tối lại mang đến cho tôi cảm giác an toàn hiếm khi có được.”  

 

Lý Dục Thần nghe thấy thế bèn cảm thấy có gì đó không ổn.  

 

Xem ra góc khuất mà Joyce đã trốn rất có khả năng là đã được bao phủ bởi một loại pháp lực nào đó, khiến ngay cả giám mục thực hiện lễ rửa tội cũng không phát hiện ra anh ta.  

 

Anh quay đầu lại nhìn Ân lão thái, từ ánh mắt của bà ấy, anh chắc chắn bọn họ có cùng một suy nghĩ.  

 

Chỉ là không rõ, người đã bảo vệ Joyce khi ấy là ai và họ làm vậy vì mục đích gì.  

 

"Sau đó thì sao?"  

 

“Tôi về tới nhà, cũng vì sợ hãi nên rất nhiều ngày sau đó tôi cũng không bước chân ra khỏi cửa. Sau đó có một ngày vợ tôi bỗng trở về. Tôi còn cho rằng mình gặp quỷ, bởi vì làm gì có người nào sau khi bị mổ bụng moi hết ruột gan mà vẫn còn sống sót chứ?”  

eyJpdiI6IlFFY1Z4NHBKV2pTbUNvdWwxdGd0aXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9NMldrQ3AraE0rWFFjUzZXSkRrMVIyQzBNRDI5bDNKN0c4QW1FY3FiQnFHdFJFNE1KRkRvWHhWQzBLNU5CT0QiLCJtYWMiOiJjMWFlYWRkMzJhYzNkNTNjMmQ4ZGEwYjAxYzhlZTRiZDVmYTRiOTFmZmVhMGZkNGEzMmYwYjRmNDZlOTVlMmJiIn0=
eyJpdiI6IklPekszd3paNlNjTDhNSWxDck9UeUE9PSIsInZhbHVlIjoidFV2OXJFdmpLeEJuSnRDcWlDb1l0Zk9IQ1c1VG1ham1MektJSUFTaDAzT1BTWFRMUmEwaTFjWFU5TE5QWFlHdlM1cjBWUzVNcDRhN3I1WmNNN0tUU0dLbks1ZE10WTY1ZzFMT0lLOUhCY0JQMGVPSlMwUHZQaGVyRlZnbUMyYWNuSDRBUFEyYmRBSWlrc2dpclpyQnMrTUxSNGEzNkJiSjZucW9cLzR2S05Sb2crWGp6OXBxd1VuNjRGbUc0b1pGaVJkMU1QSTBkbGxabGNnUlA5ZHhJWWxOTnZIa3BkVTU3cnlVSTZNWUMwWjRicGFYN2FjWDlQMHRGdVJVWjhXdnprMlVNQXQyV2RlRDNaeFg1eHNLTUQzbCtkU2VBRERhazNaSXgxVmM0UG5TQVJhXC96S3ZydmI1S0hPcFdvaWVKZVJOSmhqQmM5dnRmMFZnYzhlNm1tQjNqSmV3VG1YbDRiWHdvWXpDMXFISGJ2alpTTTFDSXc3aVJLQnVwbEtvcVd6UG42QUp5TXBLWDYxM1hMZGJ5Zm8xRnJpOCtDMUFhb1RvdkhEeXFpWmNGOGR0eHBxZURiT2ZDemJyS3ZKOFJcL0tHQTVQaTBoQ2RkYkNuRHJ0SkZpd2NUXC8rSE9Qd3E5REplYStmUEZxck93bVQ5QXI2dTZRZnFBK3VQZ09BUTM0SncxWVZnQ1RPbWxxeW44NjJRNFUrSmtxd2lEZndscVFvXC95eSswY1YwNytZbVwvOEJUN0hwSE5TNEF3djB6VDlDSGx3WDZ0dUV2dEY1VEFGMWFOVHFMQkRjY3ExM0dxRkV0aUwwRmpkMlBlNnB4ZFJ4cWswMXNTTktZU3NSUkNkOTJMeGgyNkh5ZGR4bmVWSjFQWWtWazVGQXZySERvUHZaNE1nQjZPKzEwWVVMRElKbjY0QmJQK1VwbDdOYmNNcHRtSTJzdCs0dmNJQ21CWlBIYXlqYkRpMDRXRm0raHd6M2N2Z0FmZHhDdWlpejhsc1o5RVJvVTFYZ2NSbGl3dHNQc2V2K0JzSUNiUzVGOTJxMFlwbkJEWnp1eGVaWk40TlRXa3VMM1JoS1U4SVlEaGRcL0RsbFp4bHNWcWJJTVNEdWQ4dEd2WmZBR29TbGdqU1AxQW9YMnB5YzFZdFltTW4zait6cGpKY1JVam9YTU8yZlJPSEFUYjNHR1BLWnZPUzdYdUZwU1UzaWZTTGtCOXU3Vk1NbWVUNFQzM2F2NWN0SFByZlFcLzhlc0VCNTQ9IiwibWFjIjoiMjkyNjNkNTkwMjRlNzA4YTUwOTMwZTY1NDUyZWZiMTQzZDE0ZGMyZTI4NjkyZGVhYzU1MjU2NmM4ZWJkZTJkMSJ9

Ads
';
Advertisement