“Yêu quái biển thật ư?”  

 

Lý Dục Thần cảm thấy khá kỳ lạ, ngoài biển có yêu quái biển là chuyện rất bình thường, lần trước tới đảo Cửu Long, có điều tra khu vực mấy trăm hải lý xung quanh nhưng không thấy có yêu khí.  

 

Hơn nữa yêu quái cực kỳ nhạy cảm, sẽ tránh xa con người.  

 

Hiện nay đảo Cửu Long phát triển nhanh chóng, từ khi tuyến cảng thương mại ra đời, rất nhiều tàu thuyền thường xuyên lui tới đây.  

 

Lại có cả cao thủ như Lục Kính Sơn ở đây tu hành, chắc chắn những yêu quái tầm trung đều không dám bén mảng.  

 

“Là vậy đó.” Kỷ Quảng Lai  nói: “Ngư dân ở đó nói, có mấy con thuyền đánh bắt cỡ lớn của Đông Doanh xuất hiện ở vùng biển của chúng ta, họ bảo tôi với Phượng Toàn ra đó xem thử.”  

 

“Đến đó thì thấy có mấy chiếc thuyền lớn thật. Chiếc lớn nhất ở đó cũng phải hơn nghìn tấn, chắc chắn không phải tàu đánh cá thông thường, chúng tôi dựa vào những gì đàm phán trước đó, nếu rõ đây là vùng biển của đảo Cửu Long, yêu cầu bọn họ rời khỏi chỗ này, nhưng thái độ của mấy tên Đông Doanh láo nháo đó rất ngông cuồng, nên có xảy ra xô xát trong quá trình đàm phán.”  

 

“Vốn tưởng đó chỉ là mấy gã đánh cá quèn, chả bõ để tôi ra tay, ai ngờ, người trên thuyền bọn họ toàn là cao thủ, tôi và Phượng Toàn xông lên cùng lúc, nhưng cũng chỉ có lợi thế hơn một chút mà thôi. Đúng lúc đó, đột nhiên ngoài biển truyền tới giọng ca thánh thót, sau đó gió bão nổi lên, sóng biển dấy lên từng đợt.”  

 

“Tôi nhìn thấy phía đầu ngọn sóng có bóng dáng của người cá, giọng ca đó chính là của người cá. Tôi dám khẳng định, đó không phải ảo giác mà hoàn toàn là sự thật, chắc chắn là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.”  

 

Kỷ Quảng Lai  nói rồi, Ninh Phượng Toàn còn bổ sung: “Tôi có thể làm chứng, nếu đó là ảo giác, vậy thứ chúng tôi nhìn thấy đã không giống nhau rồi. Ban nãy chúng tôi còn trao đổi với nhau lại một lần, ngay cả giai điệu mà chúng tôi nghe thấy cũng y hệt nhau.”  

 

“Vậy sau đó thì sao? Sao hai người bị thương, rồi quay về kiểu gì?” Lý Dục Thần hỏi.”  

 

“Hầy, thật xấu hổ.” Kỷ Quảng Lai  thở dài: “Đường đường là hai Tông Sư, thế mà chúng tôi lại ngất xỉu trong cơn sóng, lăn lộn trên biển bao nhiêu ngày trời, lần đầu tiên bị say tàu, nói ra sợ bị người ta cười chết, nếu không phải đại ca chạy ra cứu, khéo cậu Lý đã chả được gặp chúng tôi nữa rồi.”  

 

Lục Kính Sơn tiếp lời: “Khi tôi tìm thấy hai người họ, họ đã nằm ngất trên tấm ván rồi, thuyền thì trôi nổi trên biển, may mà không có thương vong, nhưng yêu quái biển mà họ nói, tôi cũng không rõ thật giả, nên mới không kể cho sư đệ.”  

 

Lý Dục Thần gật đầu: “Tôi tin những gì hai vị đảo chủ nhìn thấy là thật. Hai người không bị thương, nhưng tâm mạch hỗn loạn, khí hải trì trệ, chân khí khó lưu thông. Tôi đoán, khả năng cao có liên quan tới tiếng hát của yêu quái biển. Có phải bây giờ thi thoảng hai người lại nghe thấy giai điệu đó văng vẳng bên tai không?”  

 

Kỷ Quảng Lai  và Ninh Phượng Toàn gật đầu liên tục: “Phải, y như cậu nói. Bây giờ chỉ cần tôi nhắm mắt, là lại nhìn thấy mỹ nhân ngư ngồi trước mặt tôi, hát cho tôi nghe, ôi trời, khó chịu thật chứ...”  

 

Lý Dục Thần cười: “Người cá giỏi mị thuật, có thể khiến người hồn phách điên đảo, tâm không vững, nhưng tôi nghe người ta nói họ rất nhát gan, chưa nhìn thấy con người đã chạy vội rồi, hai vị đảo chủ không những thấy mặt mỹ nhân ngư, lại còn ngày ngày vì tiếng hát mà mất hồn, tức là có phúc lắm đấy!”  

 

Khuôn mặt của Kỷ Quảng Lai đỏ ửng: “Cậu Lý đừng cười bọn tôi nữa!”  

 

Lục Kính Sơn thì nói: “Sư đệ, cậu có cách gì cứu bọn họ thì mau lôi ra đi!”  

 

Lý Dục Thần đáp: “Thật ra không cần chữa đâu, đây là cơ duyên học võ nhập đạo của họ.”  

 

“Sao lại nói vậy?” Ba người kia sửng sốt.  

 

Lý Dục Thần cười, hỏi: “Tôi hỏi điều này trước nhé, đi cùng hai vị đảo chủ còn có các anh em khác trên đảo phải không? Tình hình của họ thế nào?”  

eyJpdiI6IkdlSTMwVms0V2h6TG9UZlpRcW81Mnc9PSIsInZhbHVlIjoiaGgyeGdpT0NLWUl3bUp6Ym5EblhGZ3dQRHdtcStCT1dvWitObnZYa1JMY2pwc2tycGhWWlhWTnA0b3JVVThqZSIsIm1hYyI6ImYyYWMwNzJhYWY3OGFmNzE4NDY5MWVjZDVmOThiNTcwZGZhNWQwZDk1NWE2MDQzMzlmZGYzZjhmN2QzNjA5YjMifQ==
eyJpdiI6ImU5QmpGNnFLTkVaNnBabkE5TkNpQXc9PSIsInZhbHVlIjoiMHYyRHcwTjZGQmlaWEF2bmNSWDFpWmhXamZlTnluSDVHMlBmQXptbDk1SVdHcnEwQmFsRzNpdzBGdTExT1wvdFVoZm9zOUdRQ1E0NFQrWFQ1RFwvNW0rY29GSldyQkJjTm9zbmQ1aWljdnZacElFaTZDS1p3dlJQS2FIaWFaTEhqWUdWcGdlZGE0dlZMOWc5M0JiOVdFVmc1VnB4UzFWNU5nODVhOVJcL2RzWThuck9KXC9tN1pKWm43ZGVIeURsWUVVU3krWitXR3l3TWNrZXdzRmUyMFwvOHNOWFwvN1ozR0F5cExEMkpVbmhrUkFvZkRla2UwMHB5SFdLcEFzM1g4VXkwcUJlTGVpQTlJNnpDbmZBZnk2QUxSOEp1R0lsU2lKZDdpUXFJbkdJa3Bhc2I4R0k4NTJxM0pFMWJBZWtUakxGQlhDbEd4TjhESHQxQkNIVzR3U3M2TitFTEc5TkVpNEhEVXQ2TGdLYU82NkVzUFlCU09WNnFJbVwveEY4NWpIRlB4aHFjK0lpTUdjV2hnYXBoY0pIbUNuaXFrUmU3WVlQa1wvbk1DZXNld21DMnBaaTZyQ2hWN0l4azEzbGRcL1ZOZVYwTG5ScWg3V2g1TjI4ZzdVY1dXSjdxUlBFOTlHWDJ4TkhEVVRENFZtTW9WQ2x4SEhkWVhudk45WUlrSTduTk9pR2ttUFdDalRmdjFOSG1XbmRwQTU5Y1l6clJxQ0tGUXFMdURBWVFGeklmYVwvbnAwalVNNTFkeEtDUlVoQnZIaE5rRyIsIm1hYyI6IjBkMjdlM2M2YzM0NGRkYzZhN2RmOWQ4YmM2YTM2NTUwOGJhZWNkNmYzYmE0OWY5N2FkZDU3Yzg4YmJlNDQ4ZmQifQ==

Lý Dục Thần nghe vậy nói: “Vậy thì đúng rồi, bởi vì những người khác đều không biết võ công, hoặc trình độ tầm tầm, còn hai người thì đạt đến trình độ Tông Sư rồi, đặc biệt là Nhị đảo chủ, bước vào cảnh giới tông sư nhiều năm, đích đến võ đạo như bị chặn lại, không biết làm sao. Chu Tiếu Uyên của Kim Lăng từng nói với tôi, ông ấy nhập tông sư được trăm năm, từ đầu đến cuối chỉ có sự tuyệt vọng. Thực ra, nhập đạo từ võ không khó, nó giống như một ngăn cửa sổ giấy, đâm thủng được rồi sẽ không thấy lạ kỳ nữa.” 

Ads
';
Advertisement